Tất cả đều là thật!
Bây giờ báo cáo thì có tác dụng gì?
Người ta đã xông vào trong đại điện rồi!
Uy Hoàng không hổ là vua một nước, ông ta mau chóng bình tĩnh lại.
Chậm rãi ngồi xuống: “Người Long Quốc, cậu làm vậy có mục đích gì?”
Diệp Bắc Minh quát một tiếng: “Tôi cho ông ngồi xuống chưa? Đứng lên nói chuyện!”
“Cậu!”
Uy Hoàng nổi giận: “Khẩu khí lớn thật đấy!”
Soạt!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đến trước bảo tọa của Uy Hoàng.
Tóm Uy Hoàng vứt xuống khỏi bảo tọa.
Tự ngồi xuống.
Một chân dẫm lên lồng ngực Uy Hoàng!
Một cảm giác khó thở truyền đến!
“Bệ hạ!”
“Diệp Bắc Minh, thả bệ hạ ra!”
“Ngu xuẩn, Diệp Bắc Minh, mày có biết mày đang làm gì không? Hỗn xược!”
Những đại thần Đông Doanh này đều sợ đến thộn người.
Tức giận quát lên!
Ông ta là Uy Hoàng đó!
Tượng trưng tinh thần của cả đảo quốc Đông Doanh, hoàng đế chí cao vô thượng!
Lúc này.
Vậy mà lại bị một người Long Quốc dẫm dưới chân?
Đối phương còn ngồi trên bảo tọa của hoàng đế!
Tất cả mọi người đều không thể chấp nhận sự thực này.
Soạt! Soạt! Soạt!
Trong tích tắc, đại diện xuất hiện ba võ giả Đông Doanh!
Hai võ hoàng trung kỳ!
Một võ hoàng đỉnh phong!
Bọn họ xông vào từ bên ngoài đại điện với tộc độ nhanh nhất.
Võ hoàng đỉnh phong đó quát lớn: “Tên nhóc ngu dốt, thả bệ hạ ra!”
Ba người kinh hãi nhìn đến muốn nứt cả mắt, vẻ mặt đầy phẫn nộ!
Bọn họ vẫn luôn canh gác xung quanh đại điện.
Hôm nay lại tính nhầm!
Vốn không ngờ tốc độ của Diệp Bắc Minh lại nhanh như vậy!
Chỉ trong chớp mắt thôi đã xuất hiện trước người Uy Hoàng!
Uy Hoàng hơi căng thẳng, nhưng vẫn coi là bình tĩnh: “Diệp Bắc Minh, cậu đang đùa với lửa đấy!”