“Cảnh giới của cậu quá thấp mà thực lực của bổn tháp còn chưa khôi phục hết!”
“Bây giờ, cho dù bổn tháp bùng nổ hết tất cả sức mạnh của cậu thì bọn họ vẫn có thể chặn lại được!”
“Bổn tháp kiến nghị chuồn là thượng sách!”
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: “Không thể nào!”
“Tiểu Tháp, bọn họ đã giết sư phụ của tôi!”
“Nếu không có chín mươi chín sư phụ thì nào có Diệp Bắc Minh tôi ngày hôm nay!”
“Một ngày làm thầy cả đời làm bố!”
“Thù này không báo, Diệp Bắc Minh tôi thề không làm người! Giết!”
Diệp Bắc Minh điên cuồng xông lên.
Mặt mày lão già gầy gò và lão Phương tối sầm, gầm to: “Đồ rác rưởi, mày đúng là không sợ chết mà!”
“Nếu đã vậy thì để lão phu cho mày mãn nguyện!”
Khí thế hai người họ bỗng tăng vọt, khủng khiếp hơn vừa rồi gấp mấy lần.
Cho dù Diệp Bắc Minh đã chặt đứt một cánh tay của lão già gầy gò thì hai người kia vẫn không hề chùn bước tấn công vào Diệp Bắc Minh.
Đây chính là sức mạnh của cảnh giới Siêu Phàm.
Dưới cảnh giới Siêu Phàm tất cả mọi cảnh giới đều là kiến hôi.
Hai người một trái một phải lao tới trước mặt Diệp Bắc Minh, vũ khí trong tay tỏa sáng sắc lạnh.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc à, chuồn thôi! Cậu không giết được chúng đâu...”
Lão già gầy gò kia dữ tợn nói: “Mày chết đi!”
Diệp Bắc Minh cười rộ lên như tử thần: “Hahahaha! Kẻ phải chết là chúng bây!”
“Long mạch! Nổ cho tôi!”
Dứt lời, hai mươi long mạch lao ra khỏi long tích sau lưng Diệp Bắc Minh rồi nổ tung.
“Cái gì?”
“Tự bạo long mạch ư?”
“Thằng nhóc đó điên rồi à?”
Đám người tu võ đang đứng đằng xa quan sát trận chiến ngẩn ngơ đứng nhìn.
Bọn Tần Hồng Bân, Diệp Nguyệt Thiền, lão tổ nhà họ Diệp, Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu kinh hãi.
Long mạch nổ tung.
Luồng sức mạnh hủy diệt bùng nổ chui vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.
Phụt!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục sáng lên, nó như có sự sống đâm xuyên trái tim của lão già gầy gò kia.
Rầm!
Lão ta bị găm trên thanh kiếm bay ra xa vài trăm mét rồi ghim trên vách tường thần miếu màu đen.
“Á... cứu tôi... cứu tôi...”
Lão già gầy gò kinh hoàng biến sắc, hoảng hốt cầu cứu.
Lão Phương run rẩy: “Nhóc con, mày dám...”
Lão ta nhanh chóng chạy qua giúp lão già gầy gò kia.
Diệp Bắc Minh nắm chặt ngón tay: “Nổ!”
Ầm!
Lực lượng trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bùng nổ, cơ thể lão già gầy gò kia nổ tung, máu bay đầy trời.
“Ôi!”
Người võ giả ở đây sợ vỡ mật.
Thật đáng sợ.
Lão Phương suýt nữa tức chết: “Á... người anh em, đừng mà...”
Cơ thể thần nữ Túc Hoàng khẽ run: ‘Thằng nhóc này có thiên phú chiến đấu thật đáng sợ!’
‘Cậu ta có thể vận dụng thuần thục tất cả mọi nguồn lực mình có!’