Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tiền bối, ông suy nghĩ nhiều rồi".
"Tôi chỉ đồng ý giúp Nghê Hoàng một chuyện, chỉ thế thôi".
"Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ lập tức rời khỏi Mị tộc, đi làm việc của mình!"
Mị Vương có hơi bất ngờ: "Cậu chắc chắn muốn từ chối tôi? Có Mị tộc hỗ trợ, bất kể cậu muốn làm cái gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều".
"Cho dù là khôi phục lại bộ tộc của cậu!"
Diệp Bắc Minh nhún vai,
dáng vẻ không quan tâm: "Không hứng thú".
Mị Vương có hơi thất vọng, tiện tay móc ra một món đồ không biết làm bằng vật liệu gì, ném nó cho Diệp Bắc Minh!
"Vật này cậu giữ lại đi, đây là Hoa Vương trước khi lâm chung sai người đưa đến cho tôi!"
"Cụ thể có tác dụng gì, tôi cũng không biết, di ngôn của Hoa Vương có dặn dò".
"Nếu ngày sau gặp được tộc nhân thì giao vật này cho người đó, liền cho cậu đi!"
"Cậu có thể đi rồi, gọi Hoàng Nhi vào đây".
Diệp Bắc Minh quan sát đồ vật trong tay một lát.
Vật này có tạo hình quái dị, một con hắc long quấn quanh một thanh bảo kiếm tinh xảo!
Thu vào nhẫn trữ vật đã!
Vào lúc ra khỏi đại điện, mấy chục ánh mắt khóa chặt vào người Diệp Bắc Minh!
"Mị Vương tiền bối bảo cô đi vào", Diệp Bắc Minh đi đến bên cạnh Nghê Hoàng.
Nghê Hoàng do dự một chút, vẫn đi vào bên trong đại điện!
Vù!
Một giây sau, mấy chục người trong nháy mắt vây xung quanh Diệp Bắc Minh chật như nêm cối!
Bạch Tuấn Khanh lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh, không hề che giấu chút nào, cười lạnh nói: "Sâu kiến, mạng của cậu lớn thật đấy!"
"Tôi sai người đi giết cậu, thế mà cậu vẫn có thể sống sót!"
Một luồng sát ý lạnh lẽo không chút do dự khóa chặt lấy Diệp Bắc Minh!
Nghê Mộng Tuyết quay đầu nói: "Anh biết anh ta à?"
Bạch Tuấn Khanh khẳng định gật đầu: "Đương nhiên, thằng nhóc này đến từ Thần Giới!"
"Chắc là Nghê Hoàng gọi anh ta đến giúp đỡ!"
Những người còn lại nghe xong lời này, tất cả đều cười đùa.
“Giúp đỡ? Haha!"
"Một phế vật cảnh giới Thiên Thần? Cảnh giới của nha hoàn của tôi còn cao hơn anh ta!"
"Loại người này trong Mị tộc chúng ta, làm người hầu cũng không đủ tư cách đâu!"
"Nghê Hoàng thật là không chịu cầu tiến!"
Chỉ có Nghê Mộng Tuyết không nói một lời.
Cô ta cau mày, luôn cảm thấy không thích hợp!
Cô ta hiểu rất rõ Nghê Hoàng, Nghê Hoàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc, thằng nhóc trước mắt nhất định có chỗ hơn người!
Nghĩ tới đây,
Nghê Mộng Tuyết nở một nụ cười duyên, giống như một chị gái nhà hàng xóm nói: "Em trai nhỏ, Nghê Hoàng cho cậu lợi ích gì? Sao cậu lại giúp cô ta?"
"Chỉ cần cậu không giúp đỡ cô ta, Chị đây sẽ cho cậu lợi ích gấp đôi!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động!
Còn có chuyện tốt thế này?