Khi cô ấy vừa tới gần Lạc Khuynh Thành khoảng mười mét, ma khí bùng nổ đánh bay cô ấy ra ngoài.
Khí thế của Lạc Khuynh Thành liên tục dâng cao, ma khí màu đen lấy cô ấy làm trung tâm quay cuồng.
Mắt cô ấy đỏ bừng, trên người tràn ngập sát khí như ác quỷ bước ra từ trong địa ngục.
Cả quảng trường im lặng.
Lạc Vô Tà lo lắng nói: “Chị, mau buông cậu ta ra đi, chị nhận nhầm người rồi”.
“Cậu ta là Diệp Bắc Minh, không phải là kẻ thù của chúng ta!”
Lạc Khuynh Thành nâng tay lên, hai chân Diệp Bắc Minh tách khỏi mặt đất.
Anh nghẹt thở.
Mắt Diệp Bắc Minh giờ đã đỏ thẫm như máu, trong tròng mắt chi chít tơ máu.
Anh ân cần nhìn Lạc Khuynh Thành nói: “Đại sư tỷ, em là tiểu sư đệ đây”.
“Chị quên rồi à? Dưới chân núi Côn Luân, trên đỉnh Tuyết Sơn”.
Ánh mắt Lạc Khuynh Thành dao động, trên gương mặt khát máu thoáng hiện sự bối rối.
Diệp Bắc Minh cố kìm nén cơn nghẹt thở đang bóp chặt bản thân nói: “Đại sư tỷ, chị còn nhớ không?”
“Vào lúc em vừa mới gia nhập sư môn, cả người u ám sa sút!”
“Vài lần em định tự sát, đều là nhờ chị tiếp thêm sức mạnh cho em!”
“Cũng nhờ chị nói với em rằng tuy bố mẹ em đã qua đời nhưng vẫn còn mọi người ở bên em!”
“Em đã cố gắng vượt qua, chị cũng phải thế, đại sư tỷ à!”
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ.
Xoạt xoạt xoạt xoạt!
Cổ anh như sắp gãy tới nơi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc à, cậu chơi lớn rồi!”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ giết cậu đó!”
“Mau ra tay nhanh lên!”
Diệp Bắc Minh đáp lời: “Không được, nếu tôi ra tay thì sẽ không còn cách nào cứu Đại sư tỷ nữa!”
“Tôi sẽ cố gắng thêm chút nữa!”
Anh quát to: “Đại sư tỷ, bọn em không muốn chị như vậy đâu!”
Vẻ mặt Lạc Khuynh Thành đầy đau khổ, nước mắt đỏ như máu trào ra.
Diệp Bắc Minh tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Đại sư tỷ, mau tỉnh lại đi, đừng nhập ma mà!”
“Á!”
Lạc Khuynh Thành buông Diệp Bắc Minh ra, đau đớn ôm đầu.
“Tiểu sư đệ... bố ơi, mẹ ơi...”
“Báo thù...”
Đôi mắt đỏ rực của Lạc Khuynh Thành dần nhạt bớt, cơ thể mềm nhũn té ngã.
Diệp Bắc Minh bước lên ôm lấy Lạc Khuynh Thành.
Anh thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm ổn định hơi thở của cô ấy.
Một lúc lâu sau đó.
Trong phòng, tình hình của Lạc Khuynh Thành đã ổn hơn.
Ma khí đen tuyền vẫn cuồn cuộn trên dung nhan của cô ấy.
Trên trán liên tục toát mồ hôi lạnh, luôn miệng kêu tên bố mẹ.
“Chị ơi...”
Lạc Vô Tà quỳ gối trước giường, đôi mắt đỏ lên.
Nước mắt vương nơi khóe mắt Lục Tuyết Kỳ.