Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng nói: "Nói nhảm, trong cơ thể người này có sáu khúc xương Chí Tôn, mặc dù chỉ là cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ, nhưng lực lượng đã tương đương với sáu người cảnh giới Thần Hoàng rồi!"
"Cậu có thể đánh lui cậu ta mới là nghịch thiên đấy? Cậu mới là cảnh giới Hư Thần thôi!"
Quả nhiên.
Trong ánh mắt của Đường Hạo tràn đầy vẻ không dám tin: "Rốt cuộc cậu là ai? Cảnh giới Hư Thần không có khả năng có loại lực lượng này!"
Diệp Bắc Minh phun ra một câu: "Người giết anh!"
Đường Hạo sửng sốt, giận quá hóa cười: "Ha ha ha ha, người có thể giết tôi còn chưa ra đời, cũng không thể nào là cậu được!"
Anh ta đang chuẩn bị ra tay lần nữa!
Đột nhiên.
"Hai vị xin hãy dừng tay!"
Một giọng nói vang dội vang lên.
Hai người đồng thời nhìn lại, Diệp Bắc Minh phát hiện người nói chuyện lại là người đàn ông trung niên đưa thiếp mời cho anh: "Thành chủ nói, hai vị đều là khách quý của phủ thành chủ, vẫn đừng nên làm tổn thương hòa khí thì hơn!"
"Tạm thời ngưng chiến được không?"
Đường Hạo hừ lạnh một tiếng, thu liễm sát ý.
Anh ta liếc Diệp Bắc Minh một cái: "Tên kia, tôi nhớ kỹ cậu rồi!"
"Chúng ta đi!"
Nguyễn Thanh Từ có chút không nỡ nhìn Diệp Bắc Minh một chút: "Tạm biệt anh Diệp".
Tông chủ Độn Thế Thần Tông, cung chủ Lục Đạo Thần Cung, mấy người nhà họ Vạn, nhà họ Kỷ thấy thế liền tranh nhau mở miệng: "Diệp tông chủ chúng tôi nguyện ý giao ra mười năm tài nguyên tu võ!"
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Tôi nói là đã muộn rồi!"
Một luồng sát ý phóng lên tận trời!
"Cậu điên rồi!"
Bốn người vô cùng sợ hãi, không ngừng lui lại.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra, bốn con huyết long xông ra ầm vang, chia nhau lao về phía bốn người!
Người đàn ông trung niên của phủ thành chủ hét lớn: "Diệp tông chủ, khoan đã!"
Gào!
Huyết long rơi xuống, thân thể của tông chủ Độn Thế Thần Tông, cung chủ Lục Đạo Thần Cung, hai vị gia chủ nhà họ Vạn, nhà họ Kỷ hóa thành một cơn mưa máu tại chỗ!
Sắc mặt người đàn ông trung niên tái xanh: "Bọn họ đã nguyện ý giao ra tài nguyên tu võ, vì sao cậu còn muốn đuổi tận giết tuyệt?"
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Sắp chết đến nơi mới nhận sai, Thái Dương Tông còn có uy nghiêm gì nữa?"
"Diệp Bắc Minh tôi còn có lực uy hiếp gì nữa?"
"Tôi muốn người trong thiên hạ đều biết, trêu chọc Thiên Sát Môn còn có một chút hy vọng sống! Nhưng trêu chọc Thái Dương Tông thì chắc chắn sẽ phải chết!"
Cuối cùng, đôi mắt của Diệp Bắc Minh đảo qua đám người của sáu thế lực: "Trở về thông báo cho đám quản lý của mấy người, mười năm tài nguyên tu võ, một phần cũng không thể thiếu!"
"Tôi sẽ cho mấy người thêm ba ngày cuối cùng để đưa đến Thái Dương Tông!"
"Nếu không, mấy người không cần tồn tại nữa!"
Nói xong anh liền khoát tay rời đi!
"A!"