“Phản bội là thế nào? Mọi người đều làm việc cho Thần Đế!”
“Cậu Tuyệt là con trai của Thần Đế, chúng tôi vâng lệnh cậu ấy thì sao có thể gọi là phản bội được?”
“Các người!”
Vạn Càn tức nghiến răng nghiến lợi: “Các người không sợ bố tôi biết chuyện này hả?”
“Ở dưới Thiên Uyên, mọi hơi thở đều bị ngăn cách!”
Vạn Tuyệt cười đầy ẩn ý: “Tôi không nói, bọn họ không nói thì sao Vạn Trường Sinh biết được?”
“Mày… Mày dám gọi thẳng tên đầy đủ của bố!”, Vạn Càn tức run người.
Đột nhiên.
Chiếc nhẫn trữ vật trong tay Vạn Tuyệt lóe lên thứ ánh sáng màu máu!
Nó ngưng tụ thành ảo ảnh của một người đàn ông!
Vạn Tuyệt lập tức quỳ xuống đất: “Sư phụ, sao người lại ra đây làm gì?”
Người đàn ông vô cùng kích động: “Cuối cùng cũng về tới đây! Nơi diễn ra cuộc chiến giữa các vị thần!”
Vù!
Người đàn ông nhắm mắt lại, quanh người ông ta đột nhiên lóe lên một loạt phù văn màu đỏ máu!
Không khí tĩnh lặng chợt khuấy động nên những gợn sóng càn quét toàn bộ Thiên Uyên như một cơn sóng thần!
Một lát sau.
“Tìm ra rồi!”
Người đàn ông mở hai mắt ra: “Đồ nhi, dẫn người của con lên đường thôi!”
Ông ta tập trung nhìn Vạn Càn: “Người này không ký kết khế ước nô lệ với con, e là sẽ làm hỏng chuyện, giết nó đi!”
Vạn Tuyệt nảy ra một ý: “Sư phụ, xin hãy giao cho con xử lý!”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Được, đừng để ảnh hưởng tới kế hoạch của vi sư là được!”
Bóng người màu máu lóe lên rồi chui vào lại trong chiếc nhẫn trữ vật.
Vạn Tuyệt nhìn về phía Vạn Càn bằng ánh mắt bỡn cợt: “Tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống, thần phục!”
“Hoặc là chết!”
“Sao mày dám…”
Vạn Càn nóng máu, tức run người, phẫn nộ nhìn chằm chằm Vạn Tuyệt!
“Bóng người màu máu vừa rồi là ai? Sao mày lại gọi ông ta là sư phụ?”
“Mày có biết là bố không cho phép chúng ta học tập công pháp của những người khác không!”
“Mày làm vậy là phản bội!”
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, Vạn Càn lại bị đánh bay ra ngoài một lần nữa!
Anh ta khiếp sợ phát hiện ra mình hoàn toàn không phải đối thủ của em trai mình!
Thực lực của đối phương mạnh hơn anh ta rất nhiều!
“Tao hỏi lại mày một lần cuối, mày chọn quỳ xuống hay là chết?”
Vạn Tuyệt cười xấu xa bước tới: “Nếu như bố biết mày chết trong tay Đông Phương Xá Nguyệt!”
“Chắc sẽ đau lòng lắm nhỉ?”
Vạn Càn run rẩy quỳ xuống đầy khuất nhục: “Vạn Tuyệt, tao... Chọn thần phục!”
Vạn Tuyệt nghiêng người, đưa tai về phía Vạn Càn: “Mày gọi tao là gì cơ?”