Hơn mười người đồng loạt ra tay, cả loại võ kỹ, binh khí, ám khí và lửa đạn đều hướng về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đứng chắn trước Liễu Như Khanh, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra.
Trong chốc lát, một luồng kiếm khí không thể chống đỡ lan ra.
Phụt!
Mười mấy lão già xông lên kia chết ngay tức khắc.
Những người còn lại cũng bị đánh bay ra ngoài, nện mạnh lên vách tường sảnh nghị sự, phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó.
Diệp Bắc Minh bước tới, thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Phương Chính Hổ.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống như đưa ra phán quyết của thần chết.
“Phụt!”
Phương Chính Hồ cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ lại không chịu nổi một đòn.
Ông ta bay ngược ra ngoài, dẫu ông ta có dùng tất cả sức mạnh để đỡ được một kiếm ấy thì cho dù không chết thì kinh mạch trên người cũng bị đứt đoạn.
“Cậu...”
Phương Chính Hổ quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt đầy khó tin: “Cậu là quái vật phương nào hả? Cậu mới cảnh giới Chân Huyền mà!”
“Dựa vào đầu mà có sức mạnh khủng khiếp như vậy chứ? Cậu là người hay quỷ thế hả?”
Diệp Bắc Minh nhìn Phương Chính Hổ.
Xong anh xoay người đi về phía Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê.
Hai bọn họ biết mình toi đời rồi nên chửi ầm lên: “Đồ súc sinh, có ngon thì giết chúng tôi đi! Lão phu không sợ chết!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Muốn chết à? Nào đơn giản vậy chứ?”
Anh giơ hay tay lên, Phần Thiên Chi Diễm và lãnh hỏa Huyền Minh cùng xuất hiện.
Anh thi triển Dị Hỏa Quyết.
Hai dị hóa hóa thành ngân châm đâm vào cơ thể hai bọn họ.
“Á!”
Một cơn đau đớn điên đầu truyền vào đại não bọn họ, hai người vặn vẹo cơ thể điên cuồng đập đầu vì đau đớn.
Rầm rầm rầm rầm!
“Cậu Diệp, đừng mà... cầu xin cậu, hãy giết tôi đi!”
“Đại nhân... bố ơi, ông ơi! Lão tổ tông!”
“Cầu xin cậu giết tôi đi... không cần... tôi đau quá!”
Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh.
Anh kéo ghế ra ngồi xuống.
Trầm lặng quan sát mọi thứ.
Khoảng tầm một tiếng sau, Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê hóa thành máu loãng trong cơn đau đớn vô tận.
Dưới ánh mắt đầy hoảng sợ của người nhà họ Phương, Diệp Bắc Minh bỗng phá lên cười.
“Sư phụ, kẻ cầm đầu gây tội đã chết rồi!”
“Thôi thì để những người khác chôn theo các người nhỉ!”
“Huyết mạch, chú sát!”
Diệp Bắc Minh quát khẽ.
Rầm!
Một vầng huyết quang bùng nổ trong cơ thể anh.
Trong nháy mắt, tất cả người nhà họ Phương trong đại sảnh nghị sự đều thiêu đốt tinh huyết.
Trong ngọn lửa rực cháy, một bức tranh địa ngục hiện lên.
Con cháu nhà họ Phương giãy dụa trong đó.
Cả nhà họ Phương biến thành địa Tu La, nơi nơi đều vang vọng tiếng kêu la thảm thiết.
“Đồ súc sinh, lão phu nguyền rủa cậu, cậu sẽ không được chết tử tế đâu!”
Phương Chính Hổ gào thét trong tuyệt vọng rồi bị ngọn lửa đó nuốt chửng.
...