“Vãi… hắn giết Lâm Trần thật rồi, Lâm Trường Không còn ở đây, làm sao hắn dám…”
Các khách quý dưới sân khấu đều ngẩn người sửng sốt!
“A! Trần Nhi!”
Lâm Trường Không phát ra tiếng gào thét xé tim xé phổi, lửa giận gần như thiêu cháy cả đại điện: “Súc sinh! Súc sinh!”
“Sao mày có thể giết Trần Nhi! Sao mày dám giết Trần Nhi!”
“Tao phải cho mày chết!”
Lâm Trường Không bước ra một bước, trực tiếp lên sân khấu!
Soạt! Soạt! Soạt!
Gần như cùng một lúc, ba bóng hình từ trên không giáng xuống, chặn trước người Lâm Trường Không.
Một ông lão trong đó sầm mắt: “Lâm Trường Không, nơi này là hoàng cung của Thần Quốc Hư Không, ông muốn làm loạn ở đây hả?”
Hai ông lão còn lại bổ sung một câu: “Trên võ đài, vừa phân thắng bại, cũng quyết sinh tử!”
“Nhà họ Lâm muốn vi phạm quy tắc võ đài sao?”
“Các người!”
Lâm Trường Không gần như cắn vỡ răng lợi.
Ba người đều là cảnh giới thần hoàng!
Nếu phải đánh nhau thật, ông ta vốn không có cơ hội!
Ông ta hằm hằm nhìn sang Sở Vô Ngân: “Tôi nhớ kỹ các người rồi, chuyện này chưa xong đâu!”
Tiến lên một bước, ôm lấy thi thể của Lâm Trần rồi biến mất!
Diệp Bắc Minh cũng không quan tâm đến ánh mắt chấn kinh xung quanh, mỉm cười với Sở Dĩnh Nhi: “Cô Dĩnh Nhĩ, cáo từ!”
Bước ra một bước, Ảnh Thuấn, biến mất!
Vương Yên Nhi thấy vậy, chậm rãi đứng lên: “Dĩnh Nhi, tôi có việc phải đi trước đây!”
Mau chóng rời đi!
Chỉ còn lại mọi người trong đại điện quay sang nhìn nhau!
Sở Vô Ngân cau mày: “Dĩnh Nhi, sao cậu ta lại đi rồi?”
“Còn nữa, cậu ta là ai? Có thân phận gì? Thực sự là người con thích sao?”
Sở Dĩnh Nhi ngẩn người: “Trước đây không phải, bây giờ… thì phải…”
…
Sau khi rời khỏi Thần Quốc Hư Không, Lâm Trường Không trực tiếp trở về nhà họ Lâm.
“Nhị đệ, tam đệ, tứ đệ mau ra đây!”
Lâm Trường Không gầm lên một tiếng.
Mấy người đàn ông trung niên đều xuất hiện, sau khi họ nhìn thấy thi thể của Lâm Trần.
“Trần Nhi!”
“Con trai!”
“Đại ca, thế này là thế nào? Là ai đã giết Trần Nhi!”
Đôi mắt của mấy người đỏ bừng.
Lâm Trường Không đầy lửa giận, giải thích một lượt chuyện xảy ra ở Thần Quốc Hư Không: “Tên súc sinh đó đã giết Trần Nhi, là tôi vô dụng!”
“Tuy tôi đã tiến vào cảnh giới thần hoàng, nhưng Thần Quốc Hư Không có ba lão già mà không chết ngăn cản, toi không thể giết chết hắn!”
“Nếu không, tôi nhất định có thể báo thù cho Trần Nhi!”
“Nhưng tam đệ, ông yên tâm, cho dù tên súc sinh đó hóa thành tro bụi thì tôi cũng nhận ra, trước khi chết, tôi nhất định sẽ giết tên súc sinh đó báo thù cho Trần Nhi!”
Nghe giải thích xong.
Ông hai nhà họ Lâm cau mày: “Đại ca, chẳng lẽ ông không cảm thấy tất cả có vấn đề sao?”
“Sao thế?”
Lâm Trường Không nhìn ông ta.