Long Khuynh Vũ căn bản không còn chút sức lực nào, cả người nép vào trong lòng Diệp Bắc Minh, ngay cả nói chuyện cũng trở nên khó khăn!
Tử Long thản nhiên nói: "Cậu thấy ngọn núi này trông như thế nào?"
Diệp Bắc Minh cau mày lại, quan sát dãy núi đen trước mặt một lần nữa.
Một lát sau, thân thể anh run lên: "Một cái đầu rồng?"
"Không sai!"
Tử Long gật đầu: "Ngọn núi này là một cái đầu của Tổ Long!"
"Cô gái này là Long tộc, bước vào một nơi dính đầy máu của Tổ Long nên đương nhiên không thể chịu nổi áp lực!"
"Đi thôi, chúng ta lên núi trước đi!"
Diệp Bắc Minh nhìn dáng vẻ của Long Khuynh Vũ, đang định đưa cô ta vào di tích Côn Luân thượng cổ.
Tử Long ngăn lại, nói: "Để cô ta đợi ở đây đi. Nếu cô ta đi theo cậu tới chỗ này thì sẽ tạo nên một trận tạo hóa đấy!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, xoay người đi theo Tử Long lên núi.
Vào lúc bước lên ngọn núi đen kia, Diệp Bắc Minh phát hiện mặt đất dưới chân mình thật ra được tạo thành từ vảy rồng!
Mỗi một chiếc vảy dài khoảng chừng trăm mét!
Một chiếc vảy rồng đã lớn như vậy thì thân thể của Tổ Long còn khổng lồ đến mức nào?
Ngay khi Diệp Bắc Minh đang khiếp sợ!
Đột nhiên.
Giọng nói phấn khích của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Tiểu tử, chân thân của bổn tháp ở chỗ này!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, ông nói cái gì? Chân thân của ông?"
"Không sai!"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nghiêm túc: "Bổn tháp cảm nhận được khí tức của chân thân!"
"Nó ở trong thi thể của Tổ Long ngay tại đây!"
"Thi thể của Tổ Long ngăn cách tất cả khí tức, trước đây bổn tháp không cảm nhận được, nhưng từ lúc cậu giẫm lên thi thể của Tổ Long thì bổn tháp đã bắt đầu cảm nhận được!"
"Đi mau, nó ở trên đỉnh núi!"
"Được!", Diệp Bắc Minh không chút do dự, bước nhanh như bay về phía đỉnh núi.
Cảnh tượng trước mắt thật khiến người ta chấn động!
Một nửa cái đầu rồng cao hơn mười ngàn mét lộ ra trên không trung!
Tại vị trí giữa hai hàng lông mày của đầu rồng, một bảo tháp bằng đồng xanh đứt gãy xuyên qua đầu của Tổ Long!
Chỉ còn lại đỉnh tháp, nửa sau biến mất không thấy!
Diệp Bắc Minh thở dồn dập: "Đầu của Tổ Long lại bị bản thể của Tiểu Tháp đóng đinh đến chết?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cực kỳ kích động: "Ha ha ha ha, là bản thể của tôi!"
"Tiểu tử, mau qua đi, một khi thần hồn của tôi tiến vào bản thể thì có thể từ từ khôi phục!"
Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến về phía trước.
"Đặt tay lên thân tháp!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh làm theo.
Khoảnh khắc lòng bàn tay của anh chạm vào một nửa bảo tháp, trái tim run lên, như thể có thứ gì đó bị tước đi!
…
Cùng lúc đó, bên ngoài long mạch bị phong ấn.
Đám người Trịnh Vạn Nhân trố mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"Đây là ý gì?"