Kiếm Phá Thiên mỉm cười, quay người nhìn sang đài cao: “Hai vị thần sứ, mười đệ tử của học viện Viễn Cổ tham gia tuyển chọn thần giáng đã được xác định!”
“Lần lượt là Diệp Bắc Minh, Chu Nhược Giai, Vương Khinh Hầu, Long Khuynh Vũ, Lê Mộng Ly!”
“Châu Băng Dao, Chu Toàn, Hạ Nhân Kiệt, Mã Phi Vũ, Mặc Đình Đinh!”
Vương Nguyên hắng giọng, vẫn kinh hồn bạt vía, gật đầu: “Được, bản thần sứ biết rồi!”
“Hai chúng tôi phụ trách tiếp đón người của Huyền Giới, còn phải đến các thế lực khác”.
“Bảy ngày sau, các người cầm lệnh bài này đến thành Thiên Dung tìm chúng tôi là được!”
Sau khi ném lại mười tấm lệnh bài sắt đen, rồi mau chóng biến mất.
Ngư Thất Tình quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh một cái, rồi biến mất!
Cách học viện Viễn Cổ trăm dặm, cuối cùng Vương Nguyên dừng lại.
Trái tim đập thình thịch không ngừng, hắn nuốt nước miếng: “Nguy hiểm quá, đúng là nguy hiểm! Suýt nữa bỏ cái mạng nhỏ này ở đây rồi!”
Hắn đỏ bừng con mắt.
Quay đầu nhìn Ngư Thất Tình một cái: “Chị Thất Ngư, tên nhóc tên Diệp Bắc Minh đó rốt cuộc là ai?”
Ngư Thất Tình trừng mắt nhìn hắn: “Cậu cũng to gan đấy! Là Thần sứ, lại dám đồng ý giúp người của hạ giới giết người?”
“Nếu chuyện này truyền về, chắc chắn cậu sẽ bị phạt nặng!”
“Tôi xin chị đấy, đừng nói với chị tôi!”
Vương Nguyên tỏ vẻ mặt cầu xin: “Sau này tôi không dám nữa!”
“Hừ!”
Ngư Thất Tình lạnh lùng hừ một tiếng: “Sau này gặp cậu Diệp, tôi khuyên cậu tốt nhất khách sáo chút!”
“Hơn nữa, cũng đừng có tâm lý báo thù!”
Vương Nguyên gật đầu liên tục: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi”.
“Tên nhóc này… à, không, thực lực của cậu Diệp cũng quá đáng sợ rồi!”
“Tôi cũng không nhìn thấy chân nguyên của anh ta dao động, nếu không phải chị Thất Tình nói giúp, sợ là tôi đã chết rồi!”
Nói xong.
Anh ta chuyển giọng hỏi: “Chị Thất Tình, rốt cuộc anh ta là ai?”
“Sao chị quen anh ta?”
Ngư Thất Tình cau mày: “Việc không nên hỏi thì đừng hỏi, còn nữa, nhà họ Vương các cậu cũng không được phép có ý định với anh ta!”
“Kẻ này, nhà họ Ngư tôi cần rồi!”
Vương Nguyên cười quái dị một tiếng: “Chị Thất Tình, tôi thấy ánh mắt của chị nhìn anh ta không đúng lắm!”
“Là nhà họ Ngư cần anh ta, hay là chị Thất Tình chị cần anh ta?”
“Cậu!”
Ngư Thất Tình ngẩn người, trong đầu bất giác lóe lên bóng hình của Diệp Bắc Minh: “Cậu nói linh tinh gì thế hả? Tuy anh ta có thiên phú nghịch thiên, lại còn đẹp trai!”
“Nhưng ai mà thích một kẻ cuồng ngạo tự đại như anh ta chứ?”
“Hơn nữa, bên cạnh anh ta có quá nhiều phụ nữ, tôi với anh ta vốn là không thể nào!”
“Vậy sao?”
Thấy Vương Nguyên cười quái dị.
Ngư Thất Tình đỏ mặt, tức giận nói: “Nhóc thối, cậu dám giỡn tôi?”
“Tôi phải nói chuyện này với chị của cậu mới được!”
“A, chị Thất Tình, đừng mà....”, Vương Nguyên cầu xin.
…
Những người trên quảng trường học viện Viễn Cổ lần lượt giải tán.