Đám người trong sơn cốc nhìn về phía người đứng ở trước mặt Bạch Kiều Sở, cả người không ngừng run rẩy!
"Sát thần... Diệp Bắc Phong..."
"Trời!"
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm bóng người kia!
Lôi Bằng là người đầu tiên kêu ra tiếng: "Anh sát thần, là anh sát thần!"
Hắn điên cuồng vẫy tay: "Anh sát thần, tôi là thần tượng của anh... A không đúng, anh là thần tượng của tôi!"
"Anh ta đã đến đây!"
Mục Thừa sợ hãi cúi đầu.
Trong đôi mắt đẹp của Mộc Tuyết Tình toàn là vẻ ngạc nhiên vui mừng!
Văn Nhân Mộc Nguyệt nhướng mày, cô ta đã liên hệ với gia tộc Văn Nhân ở đất tổ rồi.
Sát thần? Có chút không đủ nhìn!
Tiêu Nhã Phi vui vẻ nắm lấy cánh tay Tiêu Dung Phi: "Chị, anh ấy chính là người đã cứu chị?"
Tiêu Dung Phi sững sờ tại chỗ, theo bản năng gật đầu: "Sao anh ấy lại đến đây?"
"Đúng rồi, sao anh ấy lại không thể tới!"
"Hả?"
Hứa Yến Như mở to mắt nhìn bóng dáng của Diệp Bắc Minh.
Được cô ta ghi nhớ rất kỹ trong đầu!
Cả đời không thể xoá nhoà!
Giờ phút này.
Ngay cả William đứng ở bậc 91 thang Long Môn cũng nhạt nhoà hẳn đi!
Đồng tử hắn ta co rút lại: "Sát thần Diệp Bắc Phong?"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Bạch Kiều Sở: "Đất tổ cũng không có quy củ người mua lệnh bài huyền thiết không thể vào đất tổ!"
Anh có thể mặc kệ chuyện này.
Nhưng lệnh bài huyền thiết là do anh bán ra!
Vậy không thể không quản.
Bạch Kiều Sở kinh hãi muốn chết nhìn Diệp Bắc Minh, giống như là bị nhục nhã cực lớn: "Anh chính là sát thần kia? Anh có biết bản công tử là ai không?"
"Bản công tử ra lệnh cho anh bây giờ hãy buông tay bản công tử ra!"
"Sau đó, quỳ xuống nhận lấy cái chết!"
Bạch Kiều Sở không ngừng rít gào, khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác vô cùng đáng sợ: "Bản công tử còn có thể nói cho anh một câu, anh dám nói quy củ với tôi?"