Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không tin được mà nói: “Thằng nhóc, trên chiếc thuyền này có một hỗn độn thể!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc: “Thật hay giả vậy? Vận may của tôi tốt thế à?”
“Đại tiểu thư! Sao cô lại đến đây?”
Lưu trưởng lão thầm kêu lên.
Sau đó trừng mắt với người bên cạnh cô gái một cái.
Người bên cạnh cũng không biết làm sao, trong lòng không biết tại sao tiểu thư lại xuất hiện trên con thuyền này.
Cô gái liếc mắt sang Bàng Sát bên cạnh: “Rất rõ ràng, vị công tử này đem người xông vào nơi người khác ở, đối phương bị buộc phải ra tay tự vệ!”
“Lưu trưởng lão, thái độ nhân nhượng cho khỏi phiền này của ông, quả thực có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức!”
“Nhưng nếu tin tức truyền ra ngoài, ai còn dám ngồi lên thuyền của Vương gia chúng ta nữa?”
Lưu trưởng lão bị dọa đến ngã ngồi ra đất, mồ hôi rơi như mưa: “Đại tiểu thư, là lỗi của tôi, xin cô cho tôi một cơ hội!”
Mọi người đều sững sờ.
Đường đường là cảnh giới Thần Quân đỉnh phong, vậy mà lại bị một cô gái dọa cho quỳ xuống?
“Đây là ai?”
“Đại tiểu thư... Vương gia. Lẽ nào là đại tiểu thư của Vương gia ở Thiên Giới Đảo?”
“Con mẹ nó... khó trách khí tức lại mạnh mẽ như vậy!”
Đám đông tặc lưỡi.
Ánh mắt họ dán chặt vào cô gái, loại nhân vật lớn cỡ này, cho dù họ có đủ tư cách lên Thiên Giới Đảo cũng chưa chắc đã có tư cách nhìn mặt một lần.
Mà bây giờ.
Lại xuất hiện trên con thuyền này. Đúng là làm cho người ta kinh động mà.
“Người đâu! Mang Lưu trưởng lão xuống, xử theo quy định!”
Người phụ nữ không chút thương xót, lại quét mắt qua Bàng Sát một cái: “Người này dám ra tay trên thuyền, theo quy định ... giết!”
“Hai người còn lại là đồng phạm, mặc dù không ra tay những cũng cùng một tội!”
“Đừng mà!”
Hai tên bạn đồng hành của Bàng Sát sợ hãi ngã xuống đất.
Bàng Sát vành mắt đỏ hoe, gầm giọng hét lên: “Tiện nhân! Muốn giết tao ư? mày dám giết tao...”
“Muốn chết, lại dám nhục mạ đại tiểu thư?”
Người phụ nữ phía sau hai người đàn ông trung niên tiến lên một bước, trực tiếp bóp nát miệng Bàng Sát.
Phế đi đan diền của hắn ta.
Sau đó kéo xuống như một con chó chết.
Đôi mặt đẹp của cô gái quay lại liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Còn về vị công tử này... tôi tên là Vương Quỳnh, dám hỏi đại danh của anh?”
“Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh không
Vương Quỳnh có chút ngạc nhiên.
Thông thường, thanh niên trẻ gặp cô ta đều sẽ rất kích động và giới thiệu bản thân một cách dài dòng.
Giống như người trước mặt này, chỉ nói tên mình, vẫn là lần đầu tiên gặp.
“Được”.
Vương Quỳnh gật đầu: “Anh Diệp, việc này anh không có lỗi”.
“Phòng bị hỏng, tôi cho người giúp anh đổi một phòng VIP khác.
“Chuyện lần này, là do Vương Gia không xử lý tốt, xin lỗi anh...”
“Con mẹ nó...”
Đám người vay quanh ngơ ngác, nhao nhao giơ ngón tay cái lên: “Vương đại tiểu thư đúng là người làm việc lớn!”