Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, ông ta nói đúng đấy”.
Diệp Bắc Minh khó xử.
Hạ Nhược Tuyết cắn bờ môi đỏ mọng.
Rồi cô ấy quả quyết quay lưng nhảy vào trong Long Trì.
“Nhược Tuyết!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, định bụng chạy tới kéo Hạ Nhược Tuyết lên.
Nhưng Hạ Nhược Tuyết đã nhanh chóng bơi tới gần Diệp Thanh Lam, cô ấy quát lên: “Bắc Minh! Anh đứng lại đó!”
“Em đã đến gần bác Lam rồi, nếu anh lại gần thì kiếm ý tử vong sẽ không ổn định!”
“Đến lúc đó bọn em sẽ gặp nguy hiểm!”
Cơ thể Diệp Bắc Minh cứng đờ: “Nhược Tuyết, em đừng làm bậy”.
“Chúng ta thương lượng trước đã, cần gì phải chọn cách làm mạo hiểm như vậy chứ!”
Hạ Nhược Tuyết ân cần mỉm cười nhìn anh đáp: “Bắc Minh, trước nay vẫn luôn là anh trả giá cho em”.
“Nay để em cứu bác Lam đi”.
“Vì bác Lam, dù có chết em cũng cam tâm tình nguyện!”
Cô ấy nhìn về phía kiếm nô rồi hỏi: “Tiền bối, tôi phải làm thế nào?”
Kiếm nô thẳng thắn trả lời: “Kiếm ý tử vong cần máu tươi để hóa giải!”
“Vậy nên...”
“Tôi hiểu rồi!”
Hạ Nhược Tuyết gật đầu nhẹ nhàng rồi đi về phía Diệp Thanh Lam.
Ngay sau đó.
Vút!
Màn sương đen tuyền trên đỉnh đầu Diệp Thanh Lam chớp động, chém ra một luồng kiếm khí tử vong về phía Hạ Nhược Tuyết.
Đôi mắt long lanh của Hạ Nhược Tuyết vẫn nhìn thẳng, tay trượt trên không trung một chút.
Cô ấy chủ động đi về phía kiếm khí.
Nếu là người tu võ bình thường sợ rằng hai tay đã bị chặt đứt trong nháy mắt rồi.
“Nhược Tuyết!”
Trái tim Diệp Bắc Minh run lên.
Phụt!
Kiếm khí cắt ngang qua hai tay Hạ Nhược Tuyết, máu tươi lập tức tuôn ra như suối.
Nhưng luồng kiếm khí tử vong vừa bay ra kia cũng biến mất.
Kiếm ý tử vong ngưng tụ trên đỉnh đầu Diệp Thanh Lam cũng yếu hơn chút.
Hạ Nhược Tuyết thấy thế rất vui vẻ nghĩ thầm: "May quá, quả nhiên là có thể!"
Cô ấy không hề do dự tiếp tục lại gần Diệp Thanh Lam.
Vút! Vút!
Hai luồng kiếm khí bay thẳng tới cổ Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết lách người qua một bên, kiếm khí tử vong lướt qua người cô ấy, nháy mắt bả vai đã thấm đẫm máu đỏ.
Kiếm ý tử vong trên đỉnh đầu Diệp Thanh Lam lại vơi bớt.
“Tiếp nào!”
Hạ Nhược Tuyết như nhận được sự cổ vũ lớn lao.
Cô ấy tiếp tục lại gần Diệp Thanh Lam, kiếm khí liên tục bay tới.
Mười phút sau, cả người Hạ Nhược Tuyết đã đầm đìa máu chảy.
Kiếm ý tử vong trên đỉnh đầu Diệp Thanh Lam chỉ còn duy nhất một cái.
Gương mặt đẹp đẽ của Hạ Nhược Tuyết tái nhợt, vô cùng yếu ớt nói: “Được rồi, cái cuối cùng nào!”
“Tới đây đi!”
Vút!