“Thế nên, sau khi đại sư tỷ biết được thân phận Thánh tộc của mình thì muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ với chúng ta ư?”
Diệp Bắc Minh vô cùng cô đơn!
Diệp Thanh Lam quát lớn một tiếng: “Minh nhi, con nói cái gì thế!”
“Mẹ?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Diệp Thanh Lam nhăn nhó: “Khuynh Thành lớn lên trên đỉnh Côn Luân, con đã tập võ với con bé suốt năm năm!”
“Tính tình của con bé thế nào, chẳng lẽ con không biết?”
“Con nghĩ Khuynh Thành có vì thân phận của mình mà bỏ mặc người sư đệ như con không?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt!
Đại sư tỷ chắc chắn không phải là người như vậy!
Hơi thở bỗng trở nên dồn dập: “Mẹ, ý của mẹ là?”
Diệp Thanh Lam gật đầu: “Thanh niên Thánh Tộc đó đang nói dối!”
“Là kẻ đó muốn con và Khuynh Thành cắt đứt mọi quan hệ, chứ không phải là Khuynh Thành muốn như thế!”
Diệp Bắc Minh chợt bừng tỉnh!
Sự lo lắng trong lòng cũng hóa thành hư không!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh như nghĩ tới điều gì đó: “Đại sư tỷ là người của Thánh Tộc thì chắc không phải là thiên nữ của đại lục Chân Võ!”
“Chín sư tỷ kia đều là thiên nữ, còn một thiên nữ nữa ở đâu nhỉ?”
Diệp Thanh Lam cười: “Minh nhi, thiên nữ cuối cùng đó là mẹ”.
“Cái gì!”
Diệp Bắc Minh run lên dữ dội, thật sự không dám tin: “Mẹ… Mẹ…”
“Mẹ là thiên nữ ư?"
Hơi thở trở nên dồn dập, gần như là dừng lại!
Mặt Diệp Thanh Lam xuất hiện nụ cười: “Sao? Không giống hả?”
“Năm đó mẹ ở đỉnh Côn Luân, ở đại lục Chân Võ hay thậm chí là thế giới Cao Võ thì vẫn là một sự tồn tại cao không thể với tới!”
“Mẹ cũng từng vào chiến trường Thái Cổ!”
“Thật ra thì mẹ và bố con đã gặp nhau ở chiến trường Thái Cổ!”
Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người, cơ thể trở nên cứng đờ!
Giọng của anh trở nên run rẩy, hai mắt đỏ bừng: “Thế nên… Nếu muốn cứu đại lục Chân Võ!”
“Mẹ… Cũng phải hiến tế ư?”
Diệp Thanh Lam mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy”.
“Con không đồng ý!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh đau xót, lệ nóng dân trào: “Nếu thật sự phải để cho mẹ và chín sư tỷ hiến tế, thì con thà để cho đại lục Chân Võ cứ như thế!”
Vẻ mặt Diệp Thanh Lam vô cùng phức tạp: “Minh nhi, chúng ta không thể nghĩ như thế được!”
“Tại sao chứ? Ông đây muốn hỏi là tại sao?”
Diệp Bắc Minh điên cuồng rít gào: “Tại sao để cứu lấy đại lục Chân Võ thì cả mẹ và các sư tỷ đều phải hiến tế?”
“Haiz”.
Diệp Thanh Lam thở dài một tiếng: “Minh nhi, con có nhìn thấy tấm bia mộ này không?”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn sang.
Bia mộ của tổ tiên Hoa Tộc, đảo mắt nhìn không thấy điểm cuối!
Giọng Diệp Thanh Lam lại vang lên: “Từ cái thời khai hoang gieo hạt, Hoa tộc đã sinh tồn như loài dã thú!”
“Tất cả đều chăm chỉ phấn đấu, mãi mãi không chịu thua, tổ tiên Hoa Tộc mới rời khỏi núi Côn Luân!”
“Mãi đến hôm nay, bước chân của Hoa Tộc vẫn chưa hề dừng lại!”
“Chủ nhân của những tấm bia này đều là tổ tiên Hoa Tộc, họ đã hiến dâng cho Hoa Tộc cả mạng sống của mình!”
“Họ không sợ hy sinh, không sợ đổ máu!”
“Chỉ mong có thể giành được một chốn yên thân cho đời sau!”
“Hôm nay, đến lượt chúng ta rồi, chúng ta cũng không nên chùn bước!”
Diệp Thanh Lam đi tới vài bước, vỗ vai Diệp Bắc Minh.
“Minh nhi!”