“Đỉnh Thanh Mộc chỉ thích hợp luyện chế đan dược cực phẩm trở xuống, đan dược cực phẩm trở lên đẳng cấp của nó không đủ”.
“Giống như đưa cho cậu một cái tuốc nơ vít, cậu có thể chế tạo máy bay không?”
“Cơ bản không thể nào thành công”.
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: “Cơ bản?”
“Nói cách khác, còn có cơ hội thành công?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt trả lời: “Có xác suất, nhưng rất nhỏ, có lẽ một phần mười ngàn, cũng có lẽ là một phần một trăm ngàn”.
“Có lẽ một phần một triệu”.
“Tôi thử lại lần nữa”.
Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khuyên: “Đừng loạn, cậu đang lãng phí thời gian đấy”.
Diệp Bắc Minh không để ý tới ông ta.
Tiếp tục luyện đan!
Lần đầu tiên, thất bại.
“Đừng thử, cậu không thể nào thành công!”
Thứ hai lần, thất bại.
“Aiz, sao cậu cứng đầu thế?”
Lần thứ ba, thất bại!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được cười: “Nhóc con, cậu đừng thử, không thể nào thành…”
Đột nhiên.
Một mùi thuốc truyền ra từ trong đỉnh Thanh Mộc!
Lần thứ tư, thành công!
Soạt!
Mười viên đan dược từ trong đỉnh Thanh Mộc bay ra.
Trên bề mặt mỗi một viên đan dược có một vòng đường vân!
Đan dược hoàng phẩm!
Thành công rồi!
Tụ lực đan, sau khi uống vào, có thể hồi phục nội lực nhanh chóng.
“Vãi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp thộn người, hít khí lạnh: “Cậu nhóc, mẹ kiếp, cậu dùng một lò luyện đan đan bình thường luyện chế ra đan dược hoàng phẩm ư?”
“Tua vít tạo ra máy bay?”
“Nghịch thiên! Cậu đúng là nghịch thiên!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen ngợi hết lời.
Ông ta đã trải qua không biết bao nhiêu đời ký chủ.
Người có thể khiến tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói nghịch thiên, thì người đó thực sự nghịch thiên!