“Vừa nãy mẹ đã cầu xin rồi, bố là người xấu!”
Diệp Bắc Minh: ….
Đông Phương Xá Nguyệt đỏ bừng mặt, vội kéo chăn che người: “Nặc Nhi đừng nói linh tinh, bố không ức hiếp mẹ”.
“Còn nữa, con đừng nói chuyện này với mấy dì, biết chưa?”
Diệp Nặc nghe lời gật đầu: “Nặc Nhi biết rồi”.
Đông Phương Xá Nguyệt khen một câu: “Nặc Nhi ngoan quá!”
Rồi trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Đều tại anh, vừa gặp đã muốn làm chuyện đó… còn bị con nhìn thấy!”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt vô tội: “Vừa nãy rõ ràng là em ra tay trước…”
“Anh còn nói!”
Đông Phương Xá Nguyệt xấu hổ dậm chân, hai người đã lâu chưa gặp nhau, nhất thời không kiềm chế được thôi.
Bỗng nhiên.
Bên ngoài cửa vang lên giọng nói: “Tiểu sư đệ!”
Diệp Bắc Minh mặc quần áo ra mở cửa.
Đạm Đài Yêu Yêu hít ngửi: “Mùi gì vậy?”
“Khụ khụ… không có gì…”
Diệp Bắc Minh vội chuyển chủ đề: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, sao thế?”
Đạm Đài Yêu Yêu tỏ vẻ mặt ngưng trọng: “Chủ của thành Vạn Tượng Tiêu Vô Tướng về thành rồi, đã cs người lục soát cả khu vực này diện rộng!”
“Rất nhanh sắp tìm đến nhà chúng ta rồi, chúng ta nên rời đi thôi!”
“Các sư tỷ sư muội đã thu dọn xong, tỷ ra sân viện trước đợi mọi người!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Sau khi về phòng cùng Đông Phương Xá Nguyệt thu dọn tất cả, rồi đến sân viện.
Chín sư tỷ đã chuẩn bị xong, mấy người chân trước vừa rời khỏi sân viện.
Diệp Nặc bỗng chạy về một hướng: “Ông ăn xin, sao ông lại ở đây?”
Mội người nhìn qua, chỉ thấy một ông lão nhếch nhác ngồi trong góc.
Nhìn thấy Diệp Nặc chạy đến, liền đưa hai viên kẹo qua: “Nghe nói mọi người định đi? Cho cháu đấy”.
Diệp Nặc nhận lấy kẹo, rồi đưa Long Huyết Bồ Đề qua: “Ông ăn xin, Nặc Nhi cũng có đồ ngon”.
“Ồ? Long Huyết Bồ Đề? Đồ tốt!”
Ông lão nhếch nhác cười, tóm lấy nuốt xuống!
Diệp Bắc Minh cau mày: “Ông ta là ai?”
Đông Phương Xá Nguyệt giải thích: “Một lão ăn xin không rõ họ tên, trước đây khi ở khu ổ chuột ngẫu nhiên gặp được”.
“Cũng không biết làm sao Nặc Nhi quen ông ta, nhưng ông ta rất tốt với Nặc Nhi, không uy hiếp gì”.
Diệp Bắc Minh nghiêm con mắt nhìn qua.
Lại không nhìn thấy cảnh giới thực sự của lão ăn xin!
“Tiểu tháp, có thể cảm nhận được cảnh giới của ông ta không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát, giọng nói vang lên: “Tổ cảnh! Cậu nhóc, cậu rất may mắn!”
“Có lẽ ông ta là thánh tử của Thái Dương Tông!”
“Vãi…”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Trùng hợp vậy sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Thứ nhất, cậu may mắn đến nghịch thiên!”