Thậm chí từ trên người anh phát ra một luồng sát khí kinh thiên!
Soạt!
Anh chém một đường kiếm Đoạn Long về phía đám người Hắc Long Hội, kiếm khí nghiền áp xuống như dãy núi.
Phụt!
Một vệt kiếm đáng sợ chém đến trong giữa đám người Hắc Long Hội, Barrett bị tấn công thành sương máu.
Các thành viên khác của Hắc Long Hội thương vong không đếm xuể, có đến hơn ngàn người bị giết chết bởi đường kiếm này.
Biến mất!
Đúng thế.
Hoàn toàn biến mất!
Hơn hai ngàn người khác bị kiếm khi đáng sợ đánh đến chết hơn một nửa, nội tạng vỡ nát, máu chảy thành sông.
Chỉ có hai ba trăm người may mắn sống sót.
Nhưng cả lỗ mắt mũi miệng đều chảy máu, hoàn toàn trở thành phế nhân!
“A…”
An Nhã sợ đến quỳ ngồi xuống đất như con vịt.
Cơ thể Lục Khi Sương run lên, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Ý tàn sát thật đáng sợ!”
Vạn Lăng Phong toát mồ hôi trán.
Vù!
Kiếm Đoạn Long hấp thụ làn huyết khí nổi lên từ trong vũng máu.
Gru!
Kiếm Đoạn Long uống no máu tươi, giống như được thức tỉnh.
Diệp Bắc Minh thét dài một tiếng, hai tay cầm kiếm, đâm xuống mặt đất!
“Mở ra cho ta!”
Một đường kiếm khí đáng sợ bùng phát ra, giống như một cột sáng trực tiếp xuyên vào trong ngọn núi đó.
Ngọn núi mở ra, xuất hiện một con đường thẳng!
Một chiếc hòm sắt màu đen xuất hiện trước mắt.
Giống y hệt chiếc hòm sắt được gìn giữ ở thương hội Hội Phong Hương Đảo trước đây.
Là nét bút của mẹ!
Diệp Bắc Minh nhảy vào trong thông đạo, tóm lấy hòm sắt.
Anh không có chìa khóa, chỉ có thể dùng kiếm Đoạn Long chém phá mở hòm sắt.
Bên trong có một thứ được bọc trong giấy da bò, trông có vẻ là một quyển sách.
Bên trên viết một hàng chữ thanh mảnh: Con trai ta Diệp Bắc Minh tận tay mở ra!
Diệp Bắc Minh cười: “Ha ha, mẹ của tôi không sao!”