Ông Khưu cười to: “Hahaha, bảo sao tôi cứ thắc mắc lẽ nào tên nhóc này lại mạnh trái lẽ thường như vậy hay sao.”
“Cậu ta đã bị thương trong lúc đánh nhau với mười tám vị phật tử rồi, hiện giờ chỉ là đang cố gắng chịu đựng mà thôi!”
“Nhân lúc cậu ta bị thương, hãy lấy mạng cậu ta, giết cậu ta đi!”
Thái thượng trưởng lão của mấy Thần Tông lớn không chút do dự, tới tấp sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình!
Những luồng sức mạnh bạt vía kinh hồn ập tới. Diệp Bắc Minh lập tức như thể đứng giữa trung tâm cơn lốc!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh lau khô máu tươi ở khóe miệng, ngẩng đầu toét miệng cười một tiếng: “Ai bảo tôi bị thương? Chẳng qua là thiêu đốt mấy mẩu xương Chí Tôn, máu tươi sôi trào, không chịu được nên phun ra mà thôi!”
“Thiêu đốt, xương Chí Tôn!”
Một tiếng gầm nhẹ!
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bộc phát ra uy lực ngập trời, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét ngang!
Một luồng sáng máu bùng lên, ngay khi Thái thượng trưởng lão của năm Thần Tông lớn bị ánh sáng máu bao phủ, cơ thể của bọn họ bắt đầu tan chảy như thể chạm phải axit sunfuric!
“Chuyện gì đang xảy ra...”
“Thân thể của tôi bị ăn mòn…”
“Không!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hít sâu một hơi, cả năm người hóa thành một làn sương máu, bị hút vào trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Diệp Bắc Minh lại phun ra một búng máu tươi, rơi từ trên cao xuống!
“Tiểu sư đệ!”
“Bắc Minh!”
“Tông chủ...”
Người của Thái Dương Tông la lên, chạy tới đỡ được Diệp Bắc Minh rơi từ trên cao xuống!
Lạc Khuynh Thành kiểm tra thân thể của Diệp Bắc Minh, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, đôi mắt lập tức đỏ hoe: “Tiểu sư đệ chiến đấu ở cường độ cao, xương nhiều chỗ trong cơ thể bị nứt gãy, kinh mạch bị tổn thương, đan điền cũng bị hao tổn nghiêm trọng!”
“Đi nào, trở về chữa trị thôi!”
Mọi người đang định đưa Diệp Bắc Minh về.
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Trên không trung chợt vang lên một tiếng động rung chuyển đất trời, không khí nứt ra một vết rách, một bộ móng vuốt màu vàng kim to chừng vạn trượng thò ra từ khe nứt đó!
Một trận cuồng phong nổi lên, Diệp Tâm và Diệp Nặc bị móng vuốt màu vàng kim đưa lên không trung cao!
“Tâm Nhi!”, “Nặc Nhi!”
Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi kêu lên.
Liền sau đó.
Móng vuốt màu vàng kim hướng vào sâu trong Thái Dương Tông!
Côn Luân Hư thượng cổ nhô lên khỏi mặt đất, bị trực tiếp kéo vào sâu trong khe nứt không gian!
Biến mất.
…
Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh cảm thấy toàn thân ớn lạnh kinh sợ.
Bản thân ở trong hỗn độn, cơ thể không ngừng phiêu bay!
“Nơi này là…”
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh mở đôi mắt, một tòa tháp đen cổ xưa sừng sững trong làn khí Hỗn Độn!