Diệp Bắc Minh hỏi tiếp: “Thứ hai, ông có biết ông Long ở đâu không?”
Ánh mắt ông lão Hắc Xà nhìn Diệp Bắc Minh, không khơi dậy nổi sức phản kháng, giống như nếu không trả lời câu hỏi của cậu thanh niên này.
Mình sẽ chết...
Theo bản năng trả lời: “Ông Long ở khu vực trung tâm Tam Giác Vàng!”
“Nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài top 200 bảng xếp hạng ngầm đi vào chính là tự tìm cái chết”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ờ”.
Thái độ này của anh đã hoàn toàn chọc giận thợ săn!
Thợ săn quát lên một tiếng lớn: “Diệp Bắc Minh, tao đang nói chuyện với mày, mày không nghe thấy sao?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lùng quét qua: “Cho mày sống lâu thêm một phút, câm mồm lại!”
“Mày nói gì?”
Thợ săn ngây ra.
Một luồng sát khí khủng khiếp toát ra khỏi cơ thể!
Nhiệt độ xung quanh rừng cây lập tức hạ xuống bảy tám độ.
Khiến người ta run rẩy.
“Cậu Diệp, cậu…”
Dạ Kiêu kinh hãi.
Ông lão Hắc Xà cũng kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
Cậu thanh niên Long Quốc này có lai lịch gì?
Dám… dám nói chuyện như vậy với thợ săn?!!!
Diệp Bắc Minh?
Sao chưa từng nghe nói qua cái tên này!
Diệp Bắc Minh tiếp tục mở miệng: “Vấn đề cuối cùng, nếu như tôi bảo ông dẫn đường”.
“Ông có thể giúp tôi tìm được ông Long không?”
Ông lão Hắc Xà kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
Não chuyển động nhanh chóng!
Cậu thanh niên này có ý gì?
Chẳng lẽ anh cho rằng mình có thể sống sót trong tay thợ săn sao?
Ông lão Hắc Xà suy tư mấy giây rồi gật đầu: “Có thể”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chúc mừng ông, trả lời tốt lắm”.
“Ông được sống tiếp!”
Đồng thời.
Ý thức giao tiếp với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi mượn sức mạnh, ra tay một lần!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Nhóc con, sao đã nghĩ thông rồi?”
“Chẳng lẽ cậu không phải đối thủ của tên thợ săn này?”