Vạn Lăng Phong cũng nhắc nhở một câu: “Chủ nhân, cẩn thận có bẫy!”
“Ha ha ha ha”.
Lăng Thi Âm cười khẽ, mặt đầy thích thú nhìn Diệp Bắc Minh: “Thế nào, tổng hội trưởng Diệp cũng cho rằng Vạn Bảo Lâu tôi là nơi nguy hiểm, không dám bước vào sao?”
“Tôi vào thì có làm sao đâu?”
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đi vào.
Lăng Thi Âm có chút kinh ngạc, ánh mắt lóe lên, theo sát phía sau.
Sau khi tiến vào Vạn Bảo Lâu, Diệp Bắc Minh đang định mở miệng.
Giây tiếp theo.
Lăng Thi Âm lại trực tiếp quỳ xuống: “Lăng Thi Âm đứng đầu Vạn Bảo Lâu tham kiến thiếu chủ!”
“Thiếu chủ!”
Diệp Bắc Minh sững sờ, tình huống gì vậy?
Lăng Thi Âm mặt tiêu cười, cảm giác áp bức của Võ Thánh trong nháy mắt biến mất tăm.
Cô ta lộ ra thái độ tôn kính với Diệp Bắc Minh.
Thái độ này vốn không phải giả vờ.
Lăng Thi Âm giải thích: “Thiếu chủ, tất cả mọi thứ đều do chủ mẫu sắp xếp”.
“Chủ mẫu đã nói, sớm muộn gì cậu cũng sẽ đến thành Võ Đế”.
“Đến khi đó tôi nhất định sẽ nhận ra cậu”.
“Bây giờ nhìn lại, tất cả lời chủ mẫu đều đã định sẵn, khoảnh khắc cậu xuất hiện, tôi liền biết cậu đến rồi”.
Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người.
Khóe miệng co quắp!
Rốt cuộc mẹ đã giữ lại cho anh bao nhiêu người?
Phó hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc, chủ nhân Vạn Bảo Lâu thành Võ Đế, một Võ Thánh đỉnh phong lại là người của mẹ.
Quả thực khiến người ta quá bất ngờ!
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngây người, Lăng Thi Âm cũng không có quấy rầy.
Lẳng lặng đứng ở một bên!
Một lát sau.
Diệp Bắc Minh tỉnh ngộ, giọng nói trầm xuống: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Cô biết mẹ tôi?”
Lăng Thi Âm không dám giấu diếm: “Hai mươi ba năm trước, chủ mẫu đã đến thành Võ Đế”.
“Khi đó tôi cũng chỉ là một Võ Hoàng thông thường, vốn không thể có được ngày hôm nay”.