Cuộc chiến lập tức bùng phát, bên ngoài Y Thánh Cung trời rung đất chuyển, khói bụi nổi lên!
Huyết quang và chân nguyên tàn phá bừa bãi!
“Gru!”
Tiếng rồng gầm vang lên.
“Giết!”
Tiếng tàn sát vang lên!
“A…”
Tiếng kêu thảm vang lên trong huyết quang.
Một khắc trôi qua, đột nhiên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều trừng mở to con mắt, nhìn chằm chằm làn huyết quang đó!
Có người cất giọng run run hỏi: “Vậy là kết thúc rồi ư?”
Người bên cạnh trả lời: “Phí lời, ba mươi mấy Chí Tôn cùng ra tay mà!”
“Cho dù Diệp Bắc Minh là thần cũng phải chết!”
Vừa nói xong lời này, huyết quang tiêu tan.
“A…”
Võ giả vừa lên tiếng hét lên một tiếng: “Gặp ma rồi!”
Sợ đến ngồi phệt luôn xuống đất.
Sau đó.
“Suýt!”
Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
“Rốt cuộc hắn là quái vật gì?”
Tất cả võ giả có mặt, kể cả người của Y Thánh Cung cũng đều sửng sốt!
Nhìn chằm chằm bóng người dần dần rõ ràng trong sương máu!
Diệp Bắc Minh!
Anh lại không chết!
Và dưới chân anh, ba mươi mấy cái đầu được bày ngay ngắn thẳng hàng ở đó!
Mỗi một cái đầu đều chết không nhắm mắt, vẻ mặt kinh sợ!
Cảnh này hoàn toàn khiến mọi người chấn hãi!
Vẻ mặt của mọi người giống hệt ba mươi mấy cái đầu của Chí Tôn!
“Xem ra ông thực sự muốn giết tôi!”
Giọng nói như tử thần vang lên khiến mọi người bừng tỉnh!
Khuôn mặt già của Bắc Minh Hàn trắng bệch.
Đột nhiên.
Một luồng sát ý ập đến, Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay!
Chém một kiếm về phía Bắc Minh Hàn!
Soạt!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một ông lão lưng gù xuất hiện bên cạnh Bắc Minh Hàn, tóm lấy vai ông ta, biến mất.
Đồng thời, giọng nói già nua vang lên: “Diệp tông chủ, xin hạ thủ lưu tình!”
Mọi người cùng quay đầu, chỉ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ đi ra từ Y Thánh Cung.
Bên cạnh có một cô gái, chính là Mạc Ninh Nhi.
Ông lão lưng gù đó dẫn theo Bắc Minh Hàn, đứng bên cạnh ông lão râu tóc bạc phơ.
Diệp Bắc Minh cau này: “Ông là ai?”
Ông lão râu tóc bạc phơ mỉm cười: “Tôi, Tuyệt Trần Y Tiên”.
Toàn hiện trường sôi sục!