Một luồng huyết khí mạnh liệt trào tới, những lính đánh thuê kia hóa thành sương máu, đọng trên kiếm Đoạn Long.
Thân kiếm Đoạn Long ngấm máu tươi, phát ra long ngâm chân chính!
Vang khắp toàn bộ bầu trời mênh mông giữa rừng rậm.
Lúc này.
Rừng rậm xảy ra thú triều, tất cả động vật hoang dã đều xông ra hướng ngược lại!
Vạn Lăng Phong há hốc mồm, con ngươi nảy sinh chấn động: “Chủ nhân, con mẹ nó rốt cuộc có thực lực gì?!!!”
Dạ Kiêu nằm trên đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Cường giả đẳng cấp hạng 297 bảng xếp hạng ngầm hoàn toàn bị dọa điên rồi!
Ông lão Hắc Xà quỳ xuống đất.
Ầm ầm ầm!
Điên cuồng dập đầu.
“Tha mạng! Tha mạng! Tha mạng!!!”
Cơ thể mềm mại của Trần Di Lâm cứng ngắc.
Đầu óc trống rỗng!
Khẽ há miệng nhỏ.
Nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, cô ta gần như sợ đến choáng váng.
Uy lực một kiếm này là thứ loài người có thể chém ra sao?
Mình cứ thế được cứu?
Giống như nằm mơ vậy!
Diệp Bắc Minh cũng bị dọa cho giật mình.
Một kích tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay giúp đỡ này ước chừng chỉ rút hết 1/5 nội lực của anh.
Uy lực lại khủng khiếp như vậy!!!
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, con mẹ nó sao không nói sớm, một kiếm này uy lực quá lớn!!!”
“Đúng là một kiếm diệt thế!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt mở miệng: “Đây đã tính là gì?”
“Cậu để tôi ra tay sớm một chút thì đâu phiền toái như vậy”.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh tóm lấy Dạ Kiêu.
Bước đi đến bên cạnh ông lão Hắc Xà.
Túm cánh tay ông ta!
Thuật Đằng Không!
Đưa Dạ Kiêu và ông lão Hắc Xà bay lên trời.