“Nếu cô từng thấy, tốt nhất nói với chúng tôi, nếu chưa từng nhìn thấy thì không cần thiết phải sống!”
Ông lão giơ tay!
Lòng bàn tay xuất hiện một viên đá.
Bên trong hiện một hư ảnh!
Nếu Diệp Bắc Minh ở đây.
Chắc chắn sẽ nhận ra, tháp này chính là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Khương Tử Cơ vừa trị thương cho Đạm Đài Yêu Yêu, vừa cười lạnh lùng: “Chưa từng thấy!”
Tô Hiên chắp tay sau lưng đi đến, cúi nhìn từ cao xuống Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu: “Không cần nhiều lời bọn họ!”
“Bắt lại, lục soát linh hồn, là biết hết thôi!”
Ông lão lưng gù cười dữ tợn một tiếng: “Vâng, công tử!”
Trường thương trong tay bùng phát ra một luồng sóng khí, sát ý hào hùng, đâm về phía lồng ngực của Khương Tử Cơ!
Cùng lúc đó, hoàng triều Đại Chu.
Trong Điện Kim Loan tráng lệ.
Một ông lão ngồi trên ghế rồng, cả đại điện yên tĩnh.
Toàn bộ văn võ quần thần đều quỳ dưới đất!
Hoàng đế Đại Chu cất giọng không thể tin nổi: “Con cháu đời sau nhà họ Diệp từ chối rồi?”
“Người thanh niên mà cô nói tên là gì?”
Mộ Thiên Thiên trả lời: “Bệ hạ, anh ta tên là Diệp Bắc Minh!”
Trầm mặc hồi lâu.
Khóe miệng hoàng đế Đại Chu nhếch lên nụ cười nhạt: “Bắc Minh? Diệp Bắc Minh… ha ha ha, cái tên hay đấy!”
“Tại sao cậu ta không muốn đến hoàng triều Đại Chu?”
Mộ Thiên Thiên lắc đầu: “Bệ hạ, thần không biết”.
Hoàng đế Đại Chu cau mày: “Cậu ta còn nói gì không?”
“Việc này…”
Mộ Thiên Thiên hơi chần chừ.
Sự uy nghiêm của đế vương ập đến: “Nói đi!”
Mộ Thiên Thiên sợ đến quỳ dưới đất: “Bệ hạ, thần không dám nói!”
“Làm sao?”
Hoàng đế Đại Chu hơi nghi hoặc: “Trẫm hỏi cô, cô dám không nói?”
Toàn thân Mộ Thiên Thiên toát mồ hôi: “Bệ hạ, Diệp Bắc Minh ăn nói thực sự là đại nghịch bất đạo!”