Phía dưới mặc quần yoga.
Dáng người hoàn hảo được thể hiện ra hoàn toàn.
Không có chút mỡ thừa!
Cô ấy nhìn thấy Diệp Bắc Minh tỉnh lại, bèn dừng tập, cười nói: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi”.
Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh: “Đây là do đệ gây ra à?”
Hoàng hậu Hồng Đào cười nói: “Chẳng lẽ là tỷ gây ra?”
“Không sao, tỷ cho người tu sửa lại là được, ngược lại là tiểu sử đệ đột phá một cảnh giới, mà vận vững vàng ba ngày ba đêm”.
Căn nhà không thành vấn đề.
Tiểu sư đệ không sao là được.
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Đã qua ba ngày rồi hả?”
Anh và hình nộm chiến đấu không biết bao nhiêu lần, đã quên cả thời gian.
Hoàng hậu Hồng Đào cười gật đầu: “Đúng thế, ngày đầu tiên đã có người đến tìm đệ”.
“Nhưng bị tỷ đuổi đi rồi, bây giờ có lẽ đang ở bên ngoài đợi đệ đấy”.
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Ai tìm đệ?”
Hoàng hậu Hồng Đào trả lời: “Người của quan chức Long Quốc”.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Cửu sư tỷ, đệ đi xem sao”.
Đi ra khỏi tầng của cửu sư tỷ, quả nhiên anh gặp được mấy người đàn ông ở lối cầu thang.
Một người trong đó là Đường Thiên Ngạo!
Đám người còn lại đều là lãnh đạo cấp cao của hiệp hội võ đạo Long Quốc.
Đường Thiên Ngạo nhìn thấy Diệp Bắc Minh, trực tiếp khom lưng chín mươi độ: “Cậu Diệp, cậu còn nhớ tôi không?”
“Trước đây khi ở tổng bộ hiệp hội võ đạo, là tôi có mắt không thấy thái sơn”.
“Mong cậu lượng thứ bỏ quá cho!”
Đường Thiên Ngạo khom lưng khụy gối.
Cúi đầu khom lưng.
Vô cùng khiêm tốn.
Chuyện ở đỉnh núi Nhật Nguyệt tỉnh Bảo Đảo ba ngày trước đã truyền về Long Quốc, sớm đã khiến giới võ đạo bên ngoài sôi sục.
Danh tiếng của Diệp Bắc Minh đã truyền khắp giới võ đạo Long Quốc.
Cho dù là ở gia tộc ẩn thế, gia tộc cổ võ, anh cũng vô cùng nổi tiếng.
“Bái kiến cậu Diệp!”
“Xin chào cậu Diệp!”
“Cậu Diệp, cuối cùng cậu cũng chịu gặp chúng tôi rồi, chúng tôi ba ngày không ăn không uống trông coi ở đây, cũng không mất công!”