Lúc trông thấy kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, quảng trường ngay lập tức sôi trào!
Đôi mắt Hoàng Phủ Chính trầm xuống: "Kiếm Đoạn Long đã từng là binh khí của Diệp Phá Thiên!"
"Sau này, khi Diệp Phá Thiên chết trận, kiếm này bị tám gia tộc Thần Huyết lớn hủy ngay tại chỗ!"
"Về sau nó được chữa trị, giờ lại bị gãy!"
Ánh mắt Lục Thanh Sơn đọng lại: "Mau nhìn kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Chỉ nhìn kiếm này thôi cũng mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ mạnh mẽ!"
"Chính thanh kiếm này đã giúp Diệp Bắc Minh chém giết Vực Vương bằng cảnh giới Thần Vương!"
"Vượt qua năm cảnh giới lớn! Đù má!"
"Chẳng lẽ kiếm này chính là thứ mà Diệp Phá Thiên đã mang ra ngoài từ trong thần miếu của chiến trường Thái Cổ?"
"Chắc chắn là vật này, thanh kiếm này tuyệt đối không phải đồ vật của thế giới Cao Võ!"
Hô hấp của đám người Bùi Vân Hải, Bạch Thiên Cơ trở nên dồn dập!
Những người tu võ khác trợn to mắt, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài!
Ưng Bạch Mi kích động: "Diệp Bắc Minh, cậu còn do dự gì nữa, mau giao kiếm này cho Vân Tiêu Tông chúng tôi!"
Giọng nói Diệp Bắc Minh khàn khàn: "Thả sư tỷ của tôi ra trước!"
Lục Tuyết Kỳ vội vàng kêu: "Tiểu sư đệ, bọn họ sẽ không giữ lời!"
"Em mau đi đi, không cần phải để ý đến chị!"
Ánh mắt Vương Trùng Hư cũng trở nên nóng bỏng, lão ta bực bội quát: "Thằng kia, giao hai thanh kiếm này ra đây, lão phu dùng sơ tâm võ đạo thề!"
.
"Chỉ cần cậu giao chúng ra, lão phu sẽ thả Bát sư tỷ của cậu!"
Lục Tuyết Kỳ tuyệt vọng: "Đừng mà..."
"Được!"
Diệp Bắc Minh đồng ý không hề do dự.
Đồng thời ném cả hai thanh kiếm về phía Vương Trùng Hư.
Vương Trùng Hư nắm chặt hai thanh kiếm, cảm giác cực kỳ nặng nề truyền đến.
Tiện tay chém ra một kiếm!
Tiếng "keng" giòn giã vang lên, xích sắt trói Lục Tuyết Kỳ bị cắt đứt.
Mặt già của lão ta kích động: "Ha ha ha, quả nhiên là kiếm tốt!"
"Diệp Bắc Minh, lão phu rất giữ chữ tín, trả lại Bát sư tỷ của cậu cho cậu!"
Lão ta đạp Lục Tuyết Kỳ bay ra ngoài, lao về phía Diệp Bắc Minh.
"Bát sư tỷ!"
Diệp Bắc Minh bước lên trước, đón lấy Lục Tuyết Kỳ.
Nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Lục Tuyết Kỳ, Diệp Bắc Minh đỏ mắt, cực kỳ đau lòng: "Bát sư tỷ, chị sẽ không có việc gì, em nhất định sẽ chữa khỏi cho chị!"
Quỷ Môn Thập Tam Châm rơi xuống!
Anh đút cho Lục Tuyết Kỳ ăn đủ loại đan dược chữa thương.
"Tiểu sư đệ, em ngốc quá, tại sao lại muốn đến cứu chị?", nước mắt Lục Tuyết Kỳ không ngừng tuôn rơi.
Diệp Bắc Minh chỉ lắc đầu: "Em mang chị về nhà".
"Về nhà..."
Thân thể Lục Tuyết Kỳ run lên.
Đột nhiên.
Tai cô ấy truyền đến tiếng quát lạnh của Vương Trùng Hư: "Về nhà? Các người còn về được sao?"
"Sát khí lớn nhất của kẻ này đã rơi vào trong tay của lão phu!"
"Bây giờ không có uy hiếp gì nữa!"
"Các vị, có thù báo thù, có oán báo oán đi!"
Một giây sau.
Tạch! Tạch! Tạch! Tạch!