Anh ngẩng đầu nhìn kiếm Thí Thần trên không trung, kiếm Đoạn Long lại chủ động xuất hiện ở trong lòng bàn tay anh!
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh cảm nhận được một ý chí chiến đấu rất mạnh truyền đến từ trong kiếm Đoạn Long!
Anh nghiêm giọng hỏi: "Ông cũng cảm nhận được nguy hiểm sao?"
Giọng nói của long hồn truyền đến: "Nguy hiểm cái khỉ gì!"
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Cái gì?"
Long hồn kích động trả lời: "Đây là thần khí đứng đầu, là thứ cực kỳ bổ dưỡng với tôi!"
"Chỉ cần tôi nuốt nó là sẽ có thể khôi phục được một phần trăm lực lượng!"
"Tôi đang kích động, không phải là vì cảm nhận được nguy hiểm!"
Diệp Bắc Minh ngây người.
Giọng nói của long hồn tiếp tục truyền đến: "Chủ nhân, giao cho tôi đi!"
"Tôi muốn ăn nó!"
Đương nhiên Diệp Bắc Minh không chút do dự gật đầu: "Được, giao cho ông đấy!"
Gào!
Tiếng rồng gầm vang vọng trời đất.
Kiếm Đoạn Long bay ra khỏi tay anh, lao về hướng kiếm Thí Thần!
Bên ngoài Thanh Huyền Tông, đám người của các gia tộc Thượng Cổ đều vô cùng kinh ngạc.
"Mau nhìn kìa!"
Kiếm Đoạn Long trực tiếp chém ra, một tiếng “keng” giòn vang truyền đến.
Một màn khiến người ta rung động xuất hiện!
Hai thanh kiếm vừa va chạm, kiếm Thí Thần lại trực tiếp bị phá huỷ, biến thành vô số mảnh vỡ!
"Đậu má!"
"Sao có thể!"
"Đậu má! Không phải lão phu đang nằm mơ chứ? Kiếm Thí Thần nát rồi!"
"Giả! Nhất định là giả! Đây không phải kiếm Thí Thần!"
Mấy lão già của gia tộc Thượng Cổ sợ tới mức trái tim như muốn nứt ra, sâu trong đôi mắt xuất hiện vẻ rung động.
Một đạo kim mang theo kiếm Thí Thần bay ra, muốn đào tẩu.
Kiếm Đoạn Long trực tiếp đem nuốt hết!
Ánh sáng màu vàng toả ra từ kiếm Thí Thần biến mất, kiếm Đoạn Long bay trở về trong tay Diệp Bắc Minh.
Toàn bộ quá trình đều cực kỳ rõ ràng lưu loát.
Đám đệ tử của Thanh Huyền Tông còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra nữa!
"Hả? Chỉ vậy thôi ư?"
"Gì thế!"
"Chẳng có cái gì hết!"
"Giải tán giải tán!"
"Hình như sắp mưa rồi, về nhà thu quần áo đi!"
Rất nhiều đệ tử của Thanh Huyền Tông đều lắc đầu, cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, tất cả đều tản đi.