Lão tổ Kiếm Thần bị tát ngã lăn quay xuống đất, cái mặt nhăn nheo sưng phù lên.
Kiếm Chủ Bất Diệt nhìn vào lão tổ Kiếm Thần đang quỳ rạp trên mặt đất nói: “Kiếm Chủ Bất Diệp là tên mà ông có thể gọi thẳng à?”
“Lão tổ...”
Người của Kiếm Tông chết trân đứng nhìn.
Kiếm Tông Lục Tử kinh hãi, mắt trừng to như sắp rớt ra ngoài.
“Trời ơi...”
Những người còn lại sợ hãi đến mức tim sắp vỡ nát.
Kiếm Chủ Bất Diệt kia là ai?
Mạnh đến vậy à?
“Ông!”
Trong ánh mắt lão tổ Kiếm Thần tràn ngập sự giận dữ.
Ông ta bùng nổ, lấy một thanh kiếm màu vàng ra khỏi nhẫn chứa vật rồi chém về phía Kiếm Chủ Bất Diệt: “Cả hai đều ở cảnh giới Vực Chủ, ông dựa vào đâu mà sỉ nhục lão phu như vậy hả?”
“Mau chết đi!”
Kiếm khí màu vàng quay cuồng như cơn lốc.
Kiếm Chủ Bất Diệt lắc đầu cười khẩy: “Chỉ bằng ông mà cũng xứng dùng kiếm sao?”
Kiếm Chủ Bất Diệt chắp tay sau lưng, giẫm mạnh chân xuống.
Rầm!
Mặt đất nứt ra, một luồng kiếm khí ùn ùn tỏa ra hóa giải kiếm khí màu vàng quay cuồng như cơn lốc kia.
Rồi giẫm mạnh chân xuống người lão tổ Kiếm Thần.
Phụt!
Lão tổ Kiếm Thần phun ra một ngụm máu tươi, chật vật bay ra ngoài đến cả kiếm trong tay cũng văng ra.
Hai tay ông ta run rẩy, hoảng hốt nhìn Kiếm Chủ Bất Diệt: “Ông... không thể nào!”
“Chúng ta đều ở cảnh giới Vực Chủ mà, dựa vào đâu chứ...”
Kiếm Chủ Bất Diệt kiêu ngạo cười khinh: “Tôi nói rồi đấy, ông không xứng dùng kiếm!”
“Thậm chí còn không biết dùng kiếm ra sao nữa!”
Lão tổ Kiếm Thần gào lên như phát điên: “Nói hưu nói vượn! Ông nói hưu nói vượn!”
“Tôi đã học kiếm cả cuộc đời này, đạt tới cảnh giới người kiếm hợp nhất rồi!”
“Có thể nháy mắt chỉ tay thành kiếm, chém ra kiếm khí!”
“Ông dựa vào đâu mà nói tôi không xứng dùng kiếm chứ?”
Kiếm Chủ Bất Diệt mỉm cười đáp: “Chỉ tay thành kiếm hả? Là cái thá gì!”
“Đồ nhi à, con có biết chỉ tay thành kiếm không?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt không biết tại sao Kiếm Chủ Bất Diệt lại hỏi như vậy.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu đáp: “Sư phụ Kiếm Chủ à, con không biết”.
Kiếm Chủ Bất Diệt nói ngay: “Vậy thì giờ học đi, nhóc con à, ta chỉ thi triển một lần thôi, con xem cho kỹ!”
Ngay sau đó.
Hai ngón tay Kiếm Chủ Bất Diệt khép lại, chỉ tay lên trời cao: “Tưởng tượng bản thân mình là một thanh kiếm! Mặt đất dưới chân cũng là một thanh kiếm!”
“Cây cối hoa cỏ cũng là kiếm, từng hạt cát, từng gốc cây ngọn cỏ...”
“Vạn vật trên thế gian này, mỗi một cơn gió, mỗi một giọt mưa đều là kiếm!”
Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập: “Tưởng tượng mình là một thanh kiếm...”
Anh nhắm mắt lại, hồi tưởng từng câu Kiếm Chủ Bất Diệt nói ra.
“Chém!”
Kiếm Chủ Bất Diệt quát khẽ.
Diệp Bắc Minh cũng thốt ra một chữ ngay sau: “Chém!”
Ngón tay của cả hai gần như hạ xuống cùng lúc.
Vút! Vút!
Hai luồng kiếm khí bỗng nhiên xuất hiện chém xuống.
Chỉ tay thành kiếm đã thành!
Tất cả mọi người lặng thinh.
Không gian lặng ngắt như tờ.