Diệp Bắc Minh nhướng mày, đi vào trong cửa truyền tống!
Một thanh niên đứng bên cạnh Trần Vạn Lê nhíu mày: “Cậu ta cảm nhận được ư?”
Ánh mắt Trần Vạn Lê chợt trở nên u ám: “Cảm nhận được thì sao nào? Chẳng lẽ người tu võ bỏ mạng ở đại lục Ngũ Hành còn ít hay sao?”
“Tên ranh này giết chết Giang Hiêu ngay trước mặt mọi người, nếu như cậu ta không chết thì Giang sư huynh sẽ làm gì chúng ta đây?”
Thanh niên đứng bên cạnh tái mét mặt!
“Tôi đã âm thầm liên hệ với bọn Trương Vân Phi và Từ Ngạo rồi, chỉ cần bọn họ hỗ trợ chúng ta giết chết tên rác rưởi này thì tôi đảm bảo sẽ khen ngợi bọn họ trước mặt các vị trưởng lão!”
“Giúp bọn họ gia nhập tông môn!”
“Tiếc là vì thân phận ràng buộc nên tôi không thể đích thân ra tay được! Nếu không, nhất định tôi phải lăng trì tên rác rưởi này!”
“Đù!”
“Nơi này chính là đại lục Ngũ Hành ư?”
Diệp Bắc Minh đặt chân lên mặt đất, xung quanh là rừng nguyên sinh um tùm!
Vù!
Bỗng nhiên, một luồng gió sặc mùi tanh tưởi thổi tới từ sau lưng, Diệp Bắc Minh quay lại nhìn.
Một con mãng xà khổng lồ màu đen cực kỳ to lớn đang há to chiếc miệng đỏ lòm của nó chuẩn bị nuốt chửng Diệp Bắc Minh!
Gào!
Một tiếng rồng gầm vang lên, máu bắn tung tóe!
Đầu của con mãng xà nổ tung, thân mình nó đè rạp một khoảnh rừng, ngã vào trong vũng máu!
Một giây sau, một tiếng “ting” lảnh lót vang lên từ vòng tay.
Diệp Bắc Minh cúi xuống xem thử, điểm tích lũy tăng từ 0 lên 1000.
“Xem ra giết chết một con mãng xà khổng lồ thì được 1000 điểm tích lũy!”, Diệp Bắc Minh tự nói một mình, sau đó bỗng dưng điểm tích lũy lại tăng thêm vài trăm nữa.
“Lẽ nào người được mình che chở cũng vừa giết được yêu thú?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Chẳng trách những người kia lại che chở cho những mấy trăm người một lúc, chắc điểm tích lũy của bọn họ sẽ tăng rất nhanh đúng không?”
Diệp Bắc Minh không nghĩ ngợi nhiều thêm nữa.
Anh trực tiếp hỏi: “Tiểu Tháp, ông có cảm ứng được vị trí của mọi người không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cô Chu đang ở phía bắc, Hầu Tử ở phía đông bắc!”
“Cô Long ở phía tây, cô Mặc ở phía tây bắc!”
“Nhóm của nhà họ Diệp ở phía tây nam…”
“Còn đại sư tỷ của cậu thì chắc cũng đã tới đây rồi!”
“Nhưng dường như cô ấy có một thứ gì đó giúp che giấu hơi thở nên vị trí rất mơ hồ!”
Diệp Bắc Minh không chút do dự đi thẳng về phía bắc!
Trên đường đi, hễ gặp phải các loại yêu thú đánh lén, tất cả đều bị anh giết ngay tại trận!
Sau nửa ngày, trong tay anh đã có được năm mươi, sáu mươi ngàn điểm tích lũy!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh cảm thấy tay trái nóng bừng, bèn dừng chân đứng lại.
Anh cúi đầu nhìn về phía ngón giữa của mình, không ngờ chỗ đó đang lóe lên một luồng sáng thần thánh chói mắt: “Xương Chí Tôn ư? Có chuyện gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mừng rỡ: “Trời ạ! Nhóc con, cậu thật may mắn!”
“Sao vậy?”
Diệp Bắc Minh thắc mắc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: “Haha, đây là hiện tượng xương Chí Tôn có cảm ứng đấy!”