Nhưng không so sánh thì không có đau thương, so với Hà Tinh Hà như sắp chảy nước miếng đang đứng trước mặt.
Chí ít, ánh mắt Diệp Bắc Minh cũng sẽ không nhìn ngó linh tinh trên thân thể mình, càng không phải là một kẻ dung tục.
“Lôi tiền bối, rất xin lỗi, tôi không thích người khác can thiệp vào chuyện tình cảm của mình”, Lục Linh Nhi lắc đầu, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Diệp Bắc Minh.
“Vả lại, tôi đã có người trong lòng rồi!”
Lời vừa dứt.
Nụ cười trên môi Hà Tinh Hà đông cứng lại.
Gương mặt vui vẻ hớn hở như gió xuân như bị ai đó tát một cái, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại có người trong lòng rồi sao?
Lôi Viêm nghe lời này, ngại ngùng chuyển chủ đề khác: “Thì ra là như vậy, là lão phu suy nghĩ nông cạn rồi!”
“Chúng ta vẫn là thảo luận về chuyện đến Thiên Giới Đảo thì hơn, nghe nói lần này trên Thiên Giới Đảo có mấy trăm thế lực đồng thời chọn đệ tử, còn mở ra nơi đó nữa!”
“Chỉ cần hai người có thể lọp vào top 1 vạn, sau này lưu lại trên Thiên Giới Đảo tu hành nhất định không thành vấn đề!”
Hà Tinh Hà âm thầm thề.
Dòng khí Hỗn Độn, tao có rồi!
Kiếm của thằng chó kia, tao cũng muốn.
Lục Linh Nhi, cũng phải là của tao!
...
Sau khi đưa cha mẹ ra khỏi Minh Giới, dặn dò hai người trở về Thái Dương Tông ở Thần Giới.
Diệp Bắc Minh và Đường Lạc Âm tiếp tục đi về nơi sâu nhất của Minh Giới.
Hai người vừa mới đi được khoảng trăm dặm, phía trước đột nhiên vang lên tiếng khóc thảm thiết của ma quỷ.
Nhiều anh linh lơ lửng trên không trung, hoặc là nhìn chằm chằm vào họ từ phía xa.
Đường Lạc Âm có chút căng thẳng: “Diệp đại ca, dùng chó địa ngục mở đường!”
“Thứ này có thể nuốt chửng âm linh, xua đuổi tà ma, giúp chúng ta thoát khỏi rất nhiều phiền toái”.
“Tốt hơn hết chúng ta không nên cùng thả chúng ra, không thì...”
Vừa nói, khuôn mặt Đường Lạc Âm dần đỏ ửng.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Dùng của tôi đi!”
Sau một niệm thức, Tiểu Hỏa từ trong túi càn khôn xông ra.
Diệp Bắc Minh mệnh lệnh: “Tiểu Hỏa, dẫn đường!”
“Gâu gâu!”
Tiểu Hỏa sủa lên hai tiếng, trong nháy mắt quay đầu lại, hai mắt hiện lên một tia đỏ tươi.
“Grừ!!!”
Nó gầm lên một tiếng, âm thanh của đám yêu quỷ kia dần tản ra, nhường ra một con đường.
Hai người một đường đi về nơi sâu nhất của Minh Giới.
Đi suốt một ngày một đêm, một cảnh tượng khiến Diệp Bắc Minh cả đời khó quên xuất hiện trước mắt.
Chỉ thấy.
Vô số người đang xếp hàng, từng bước từng bước đi lên một cái bục cao màu đen.
Những người này có thân thể trong suốt và mặc đủ loại quần áo khác nhau.