“Bọn họ không phải chết vì bị thương, mà là chết vị cạn kiệt tuổi thọ!”
“Vạn vật trong trời đất, đều có số mạng của mình, tuổi thọ của họ cạn kiệt, bản tháp cũng không còn cách nào!”
“Trừ phi…”
Diệp Bắc Minh cất giọng khàn khàn: “Trừ phi cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài: “Trừ phi trong tay có tinh phách sinh mệnh, nhưng vật này vô cùng hiếm có!”
“Gần như là không có ở trong thế giới võ đạo cấp thấp, hiếm có gần bằng dị hỏa!”
“Bây giờ đi tìm cũng muộn rồi!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Chẳng lẽ Nhược Tuyết và mấy sư tỷ phải chết như vậy ư?”
Lãnh Nguyệt đi đến: “Minh Nhi, con hãy bớt đau buồn!”
Sát Chủ thở dài một tiếng: “Minh Nhi, nếu cậu cần phụ nữ, tôi có thể…”
“Tìm cho cậu rất nhiều mỹ nữ!”
Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng; “Sát tiền bối, bà vốn không hiểu sự quan trọng của họ đối với tôi!”
Đột nhiên, bên tai Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói thanh lạnh: “Những cô gái này rất quan trọng với anh sao?”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu!
Cơ thể của Nam Cung Uyển run lên!
Chỉ thấy.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh toàn là tia máu, đau khổ buồn thương: “Còn quan trọng hơn tính mạng của tôi!”
Nghe thấy lời này, Nam Cung Uyển rất muốn òa khóc.
Cô ta cắn môi đỏ, như đưa ra quyết định: “Được!”
“Đã như vậy, vật này, anh cầm đi cứu họ đi!”
Cô ta há miệng nhả ra một viên trân châu màu xanh lam!
Ném cho Diệp Bắc Minh!
“Đây là?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Vãi! Đây là tinh phách sinh mệnh thuộc tính băng!”
“Bản tháp biết rồi, cô bé này là thể băng phách trời sinh, trong cơ thể thai nghén ra tinh phách sinh mệnh thuộc tính băng?”
“Cậu nhóc, cậu nợ cô ta một ân tình to lớn!”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Vật này rất quý giá sao?”
Nam Cung Uyển mỉm cười: “Vật này, rời khỏi cơ thể của tôi”.
“Tôi sẽ tổn thất một nửa tuổi thọ, cực kỳ có hại cho tôi!”