Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 97: Làm sao anh lại bình tĩnh như thế

Trong nháy mắt, tiếng hét của Mai Hồ đã hấp dẫn được sự chú ý của không ít người.

Nhất là nơi này ở cách chỗ khu vực nghỉ ngơi của phụ huynh không xa, động tĩnh ở đây lập tức khiến cho một vài phụ huynh chú ý đến.

Hơn nữa so với những chuyện khác, loại chuyện sàm sỡ gái xinh càng khiến người ta chú ý hơn. “Đây không phải là cha của Tô Phi Tuyết à?”

Trong lúc nhất thời, có vị phụ huynh nhận ra Lâm Bình. “Đúng thế, sao anh ta lại làm như vậy nhỉ?”

Không ít người lộ ra dáng vẻ khinh bỉ, đùa giỡn phụ nữ, quấy rối phái nữ, loại hành vi này, ở trong mắt mọi người, trên cơ bản đều đáng xấu hổ.

Người nhận ra Lâm Bình, nhìn qua Lâm Bình, sau đó lại lén lút đem ánh mắt nhìn về phía Tô Uyên đang ở chung với bọn họ, không khỏi có chút cười trên nỗi đau của người khác, chờ xem trò vui.

Bởi vì cái gọi là, việc không liên quan đến mình, có kịch hay để xem, cớ sao không xem?

Đương nhiên cũng có một số người đàn ông, trong lòng thầm mắng Lâm Bình không phải người, trong nhà đã có một người vợ xinh đẹp như Tô Uyên, lại còn chưa vừa lòng, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, còn bị người ta mắng cho là lưu manh, thật đúng là xấu hổ.

Chẳng qua cho dù bọn họ ôm loại tâm tình gì, nhưng tiếng kêu của Mai Hồ, quả thật đã dẫn đến sự chú ý của những người đang ở khu vực nghỉ ngơi của phụ huynh.

Trước sau chỉ có mấy giây mà thôi, phần lớn phụ huynh đều nhìn về phía Lâm Bình.

Đôi mắt đẹp của Tô Uyên cũng nhìn về phía Lâm Bình, lông mi hơi chớp, không biết là đang suy nghĩ gì.

Sau đó nhấc đôi chân dài cân đối, đi về phía Lâm Bình. “Có trò hay để xem rồi.

Có phụ huynh thích hóng chuyện, còn đi theo ra ngoài. Còn về phần Lâm Bình, đối mặt với Mai Hồ đột nhiên kêu to, còn vu oan hãm hại cho mình, vẻ mặt anh lại chẳng thay đổi gì, vô cùng bình tĩnh.

Chờ cho Mai Hồ hô to mấy câu “Lưu manh sàm sỡ” Lâm Bình mới lạnh nhạt nói: “Kêu đủ chưa?”

Mai Hồ sững sờ: “Sao anh lại bình tĩnh như vậy?” Biểu hiện của Lâm Bình quá mức bình tĩnh, khiến cho Mai Hồ cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Người bình thường đối mặt với loại tình huống này, cho dù định lực có tốt đến mấy, cũng nên hoảng sợ mới đúng, hoặc là tức giận đẩy cô ta ra. Sau đó chất vấn, vì sao lại vu oan hãm hại anh như thế, hoặc là vội vàng tách khỏi cô ta, cuống quýt giải thích, phủi sạch quan hệ qua một bên, chứng minh anh không giở trò lưu manh, không sàm sỡ cô ta.

Nhưng phản ứng của Lâm Bình lại nằm ngoài dự liệu của cô ta. Lâm Bình rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như anh chỉ là một người xem, một người ngoài cuộc.

Không đúng, cho dù là người ngoài cuộc, lúc này cũng sẽ cảm thấy hiếu kỳ, hưng phấn gì đó, nhưng Lâm Bình lại không có.

Thậm chí ngay cả tức giận, phẫn nộ, anh cũng không có. “Bởi vì cô còn chưa đủ tư cách để khiến tôi có loại cảm xúc khác.” Lâm Bình thản nhiên nói. “Anh. Trong nháy mắt, Mai Hồ cắn răng nghiến lợi, vẻ mặt tràn đầy tức giận.

Ban đầu, đối với chuyện vì bảy mươi triệu mà hãm hại Lâm Bình, trong lòng Mai Hồ vẫn hơi do dự, nhưng giờ phút này đây, chút không đành lòng đó đã trực tiếp bị Mai Hồ ném lên chín tầng mây. "Anh dám giở trò sàm sỡ tôi, anh nhất định phải chết. Mai Hồ cắn răng, oán hận nói. “Ồ, thật ư?” Lâm Bình khẽ cười: “Chẳng qua nếu cô đã nói, tôi đối với cô giở trò sàm sỡ, vậy nếu như tôi thật sự không làm gì, chẳng phải uổng phí tâm tư của cô à?” “Nếu đã như thế, vậy hãy để nó trở thành sự thật đã định đi, cũng có thể cho cô đầy đủ chứng cứ.

Sau khi nói xong, bàn tay của anh bị Mai Hồ giữ chặt trước ngực cô ta hơi run lên.

Trong lúc nhất thời, trên mặt Mai Hồ lộ ra vẻ đau đớn, kêu lên thảm thiết. "Á."

Theo tiếng hét thảm của Mai Hồ, hai tay của cô ta không nhịn được, buông ra, còn Lâm Bình thì lùi lại một bước. Cả người Mai Hồ đứng không vững, ngã lăn xuống mặt đất, chỗ đầu gối và cánh tay, nhất thời bị trầy da, một cảm giác nói đau đang không ngừng truyền đến dây thần kinh của Mai Hồ, khiến cho cô ta lại một lần nữa kêu lên. Ủng hộ team chúng mình bằng cách *theo dõi truyện tại tamlinh247.org

Chỗ vừa bị Lâm Bình ấn vào, trong nháy mắt đã biến thành vết bầm tím, đau đớn khó chịu.

Nơi xa, mắt thấy Tô Uyên đi về phía Lâm Bình, trọng lòng Trần Hưng Phong vô cùng sung sướng.

Lâm Bình thế mà đánh Mai Hồ, Mai Hồ này nhất định sẽ càng thêm ra sức hại Lâm Bình.

Lâm Bình không chỉ thân bại danh liệt, có lẽ còn bị đánh cho một trận, thậm chí còn rơi vào cảnh bị người khác trả thù. Trần Hưng Phong chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy mừng thầm, trên mặt không nhịn được nở một nụ cười. “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”, đây chỉ là nói nhảm, có thù lập tức báo, đó mới là sung sướng.

Bởi vì anh ta đã biết, Mai Hồ nói thêm mười tám triệu, sẽ có người xử lý Lâm Bình là chuyện gì.

Phía sau Mai Hồ chính là ông chủ thị trấn Hương Sơn, Vương Lê Sơn! “Anh chẳng những giở trò lưu manh, sàm sỡ người khác, lại còn ra tay đánh người. Mai Hồ đau đến mức nước mắt chảy ra, ráng chống đỡ đứng lên, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.

Lúc này, cô ta thật sự phẫn nộ đến đỉnh điểm. Đã bao giờ cô ta bị người ta đối xử như thế chứ?

Cho dù là đi theo những quan chức kia, người khác đối đãi với cô ta, luôn là dáng vẻ yêu chiều thương tiếc.

Lúc này, Mai Hồ lại một lần nữa kêu lên, trực tiếp gây ra động tĩnh càng lúc càng lớn.

Tô Uyên và một số phụ huynh, bao gồm cả Trần Hưng Phong đều lần lượt đi đến trước mặt hai người Lâm Bình và Mai Hồ. "Không nghĩ tới, có một số người nhìn thì đạo mạo, nhưng lại làm ra một số chuyện súc sinh không ai bằng” Sau khi Trần Hưng Phong đi đến, anh ta cho Mai Hồ một ánh mắt hài lòng, tiếp theo nhìn Lâm Bình, cười mỉa, nói.

Lời nói của Trần Hưng Phong, trong nháy mắt đã được rất nhiều người đồng tình.

Nhất là phụ huynh nữ và người qua đường nữ, ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Bình, ngoại trừ phẫn nộ thì chính là khinh bi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK