Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 200: Phi Tuyết đừng khóc, cha đưa con đi tìm mẹ nha!

Tại bệnh viện Tây Ninh, ở phòng bệnh nơi Tô Thái Trọng và Tô Hùng Cường đang nằm bên trong.

Tại thời điểm này, hầu hết người trong gia đình nhà họ Tô đều được triệu hồi về nhà. Tô Đức Cường, Tô Minh Thành và những thành viên chủ chốt của gia tộc nhà họ Tô đều đã rời đi, họ bắt đầu dùng quyền lực và thủ đoạn của nhà họ Tô ở Tây Ninh để tìm cách đối phó với Trần Tấn Long và giải cứu Tô Uyên.

Lúc này Trình Thục Nữ đang ở trong phòng bệnh cùng với Tô Phi Tuyết. "Bà ngoại ơi, mẹ con đi đâu rồi? Con muốn mẹ con, con muốn cha con cơ...

Cô bé Tô Phi Tuyết nằm trong vòng tay của Trình Thục Nữ với đôi mắt ngấn lệ, đã rất lâu rồi cô bé không được gặp mẹ. “Phi Tuyết ngoan, đừng khóc, mẹ của con sẽ về sớm thôi.” Trình Thục Nữ dỗ dành Tô Phi Tuyết.

Nhưng mà lúc đầu thì còn có thể dỗ dành cô bé, thời gian xa cha mẹ càng kéo dài thì dường như Tô Phi Tuyết cũng nhận ra có điều gì đó bất thường và bắt đầu quấy khóc.

Tuy rằng Trình Thục Nữ cũng lo lắng nhưng khuôn mặt của bà vẫn giữ vẻ tươi cười, bà muốn làm cho Tô Phi Tuyết cũng phải tươi cười như bà.

Cho dù là Tô Hùng Cường, Tô Thái Trọng và những người khác, tất cả mọi người đều đi cùng nhau đi chăng nữa thì hiệu quả vẫn không khả thi cho lắm.

Tô Phi Tuyết càng lúc càng khóc lóc thảm thiết hơn, thế nhưng đến khi Trình Thục Nữ dường như không biết phải làm như thế nào nữa thì đột nhiên Tô Phi Tuyết lại ngừng khóc.

Trình Thục Nữ thở phào nhẹ nhõm một hơi, tưởng rằng Tô Phi Tuyết rốt cuộc cũng khóc mệt rồi và muốn đi ngủ. Thế nhưng ngay sau đó Tô Phi Tuyết mau chóng thoát khỏi vòng tay của Trình Thục Nữ rồi nhảy xuống đất. "Cha." Tô Phi Tuyết lớn tiếng gọi, sau đó cô bé chạy nhao về phía cửa.

Khi nghe xong Trình Thục Nữ, Tô Hùng Cường, Tô Thái Trọng và những người khác đều sửng sốt trong chốc lát, sau đó tất cả ánh mắt đều đổ dồn nhìn về phía cửa.

Một bóng người đã xuất hiện trước cửa phòng bệnh không biết từ bao giờ rồi sau đó từ từ bước vào trong.

Thật bất ngờ, người đó Lâm Bình, chính là người đã có cuộc tranh luận cực kỳ không vui vẻ với bọn họ và bị Tô Thái Trọng ra lệnh buộc phải tránh xa nhà họ Tô ra. "Phi Tuyết đừng khóc nữa, ngoan, ngày mai cha đưa con đi tìm mẹ nha!" Lâm Bình bế bổng Tô Phi Tuyết lên, đau lòng xoa đầu cô bé và nói. “Dạ dạ” Đến lúc này Tô Phi Tuyết mới nín khóc, cô bé khịt khịt cái mũi nhỏ rồi vùi đầu của mình lên bả vai của Lâm Bình như thể cô bé đã tìm thấy chỗ dựa. "Lâm Bình."

Vẻ mặt Tô Hùng Cường, Tô Thái Trọng và những người khác khi nhìn thấy Lâm Bình nhất thời có chút phức tạp. "Đừng lo lắng, sáng mai tôi sẽ đưa Tô Uyên trở về nhà an toàn." Lâm Bình nói.

Nghe xong, Tô Hùng Cường, Tô Thái Trọng và những người khác đều muốn cất lời nói gì đó thế nhưng họ lại không nói được gì. "Lâm Bình, vậy thì nhờ cả vào anh rồi!" Cuối cùng Tôi Hùng Cường cũng lên tiếng, ánh mắt của ông đầy sự trông cậy và kỳ vọng mà không hỏi gì thêm. "Yên tâm đi." Lâm Bình gật đầu nói.

Sau đó Lâm Bình bế Tô Phi Tuyết rời khỏi phòng bệnh. Không một ai dám ngăn cản lại!

Đêm hôm đó, một tin tức lan truyền khắp tầng lớp thượng lưu của Tây Ninh. "Biết gì chưa? Cha của Tô Phi Tuyết đã xuất hiện rồi, có tin tức nói sáng sớm mai anh ta sẽ leo lên đỉnh núi Ngũ Hành để đi giết Trần Tấn Long đấy" "Tô Phi Tuyết đó có phải là đứa con gái mà Tô Uyên chưa kết hôn mà đã sinh ra vào năm năm về trước không?" "Không sai, người đó chính là Lâm Bình. Mấy ngày trước Trần Thiên của nhà họ Trần và cô diễn viên Tống Thiên Trang được nhà họ Trần chống lưng chuyên đóng vai đanh đá cùng những người khác đã phải đến xin lỗi Tôi Uyên vì những gì họ đã gây ra cho Tô Uyên. Người ta nói rằng chính Lâm Bình là người đã làm chuyện này." "Không những thế, người tên Lâm Bình này còn làm cho con trai nuôi của Trần Tấn Long bị tàn phế, đó chính là lý do khiến Trần Tấn Long bắt cóc Tô Uyên để ép Lâm Bình phải xuất hiện rồi trả thù cho con trai nuôi của mình." "Người tên Lâm Bình này là người như thế nào mà lại dám khiến cho con trai nuôi của Trần Tấn Long bị tàn phế, đã thế lại dám hiên ngang đi giết Trần Tấn Long như vậy chứ?" "Ai mà biết được, nhưng mà chắc chắn đây sẽ là một vở kịch hay đấy." "Sau khi Trần Tấn Long nghe tin, ông ta cũng đã trả lời lại rằng vào chín giờ sáng mai ông ta sẽ quyết chiến với Lâm Bình một trận trên đỉnh núi Ngũ Hành. Ông ta sẽ giết chết Lâm Bình để trả thù cho con trai nuôi của mình."

Tầng lớp xã hội thượng lưu ở Tây Ninh đang sôi sùng sục cả lên. "Dương Sinh, anh nghĩ gì về chuyện này? Trần Tấn

Long sẽ không làm gì Tô Uyên đầu đúng không?" Trong phòng ngủ chính của nhà họ Lý, Chung Nhân Linh nhìn Lý

Dương Sinh rồi hỏi.

Bà ta lo lắng cho sự an toàn của Tô Uyên. “Cái gì mà báo thù cho con trai nuôi chứ?” Lý Dương Sinh lắc đầu, cười lạnh nói: “Trần Tấn Long muốn hẹn Lâm Bình trên đỉnh núi Ngũ Hành để đánh nhau một trận, muốn làm lớn chuyện lên như vậy chẳng qua là vì muốn ra oai xác định vị thế ở Tây Ninh mà thôi, ông ta muốn tận dụng cơ hội này để tất cả mọi người thấy được sức mạnh của ông ta. "

Thế nhưng khi nói đến điều này thì Lý Dương Sinh lại thở dài.

Trần Tấn Long vượt mặt nhà họ Lý, chỉ cần đưa tay ra phô trương một chút thôi đã khiến Lý Dương Sinh cảm thấy vô cùng ghen tị.

Do đó, Trần Tấn Long đã báo trước như vậy, cho dù nhà họ Tô có bị tiêu diệt đi chăng nữa thì Tô Uyên cũng vẫn sẽ bình an vô sự, chuyện Trần Tấn Long đã bắt Tô . Uyên đi nhà họ Lý cũng sẽ tuyệt đổi im lặng.

Miễn Tô Uyên còn sống là được rồi, không cần thiết phải chiến đấu với Trần Tấn Long. "Đừng lo lắng, Trần Tấn Long sẽ không đụng đến Tôi

Uyên đầu." "Ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta lên đỉnh núi Ngũ Hành, anh muốn xem thử Trần Tấn Long rốt cuộc có khả năng phi thường gì."

Sau khi Lý Dương Sinh nói xong, ông ta bèn tắt đèn và chuẩn bị đi ngủ. Cuộc đối thoại như thế này ở Tây Ninh ngoài xảy ra ở hai gia tộc lớn ra thì còn xảy ra ở một số gia tộc có quy mô tương đương với gia tộc nhà họ Tô.

Không ít gia tộc quyền quý đều có dự định sẽ đến núi

Ngũ Hành vào ngày mai, họ đều muốn xem rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra.

Núi Ngũ Hành, ngọn núi đúng như tên gọi của nó vậy, sương mù bao trùm quanh năm. Đứng nhìn từ xa chỉ thấy một ngọn núi sừng sững cao chót vót như đang bị máy mù nhấn chìm.

Nếu như leo lên đỉnh núi Ngũ Hành, sau đó đứng từ trên đỉnh núi nhìn xuống thì sẽ thấy được toàn bộ đỉnh núi đang được bao vây xung quanh bởi một màn sương trắng dày đặc, cảm giác như thể đang được đứng trên mây.

Đây là một phong cảnh tuyệt mỹ của Tây Ninh.

Là một trong những danh lam thắng cảnh cấp AAAA Ở Tây Ninh.

Nhưng hôm nay, núi Ngũ Hành đột nhiên lại bị đóng cửa, không một du khách nào được phép leo lên núi. "Cái quái gì vậy, mãi mới có thể tranh thủ hai ngày cuối tuần được nghỉ ngơi để đi tham quan chiêm ngưỡng kỳ quan núi Ngũ Hành, vậy mà lại nói với tôi rằng ngọn núi đã đóng cửa rồi sao?" Ngay ở lối vào ngay dưới chân núi Ngũ Hành có không ít du khách đang phàn nàn.

Thế nhưng vì không bán vé, lối đi lên núi Ngũ Hành cũng bị đóng chặt nên phàn nàn chửi rủa thì cũng chỉ là phàn nàn chửi rủa, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác, cuối cùng họ chỉ có thể quay người đi tìm chỗ khác chơi. Tuy nhiên, trong làn sóng khách du lịch này có ba người phụ nữ tụ tập lại với nhau, nhìn trông có vẻ hơi bí ẩn. "Thanh Kiều, cậu muốn làm gì?" Một cô gái mũm mĩm trong số đó tò mò hỏi, nhìn cô bạn thân bị mình kéo vào góc tường đang cực kỳ tức giận. "Hà Duyên, Trần Tĩnh, tôi có bí mật này muốn nói với các cậu, tôi biết một con đường có thể đi lên núi Ngũ Hành, không cần phải mua vé, cũng không cần sự cho phép của bên quản lý cũng có thể đi lên được." Người phụ nữ có thân hình nóng bỏng tên là Thanh Kiều thì thầm nói. Cập nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРР.c*ом

Ba người phụ nữ này thực ra là bạn học cùng cấp ba của Lâm Bình. Đó là Trịnh Khanh Kiều, Hà Duyên và Trần Tĩnh.

Kể từ khi họp lớp bạn cấp ba, ba cô gái này đều ở Hải Châu nên thường xuyên tổ chức những buổi tụ tập ăn uống riêng. Khoảng cách do một thời gian dài không gặp mặt từ từ cũng biến mất, ba người họ đã trở thành ba người bạn thân có chuyện gì cũng chia sẻ cùng nhau, không còn bất cứ bí mật gì nữa.

Hôm nay tình cờ là cuối tuần, ba người họ đã hẹn từ nửa tháng trước rằng hôm nay sẽ đến Tây Ninh để ngắm cảnh núi Ngũ Hành, nhưng không ngờ rằng ba người họ đến núi Ngũ Hành từ tận sáng sớm kết quả lại nhận được thông báo rằng núi Ngũ Hành đã bị đóng cửa.

Điều này khiến cho ba cô gái cảm thấy buồn bực chán nản.

Tuy nhiên, Trịnh Khanh Kiều cũng chỉ buồn bực trong chốc lát mà thôi, khóe miệng của cô ấy nhếch lên một nụ cười âm mưu, cô ta kéo Hà Duyên và Trần Tĩnh vào một góc rồi nhỏ giọng nói. "Làm sao cậu biết?" Hà Duyên ngạc nhiên nhìn Trịnh

Khanh Kiều. "Trường đại học của tôi ở Tây Ninh. Trước đây lúc tôi còn đi học, bạn học cùng đại học đã len lén dắt chúng tôi đi leo núi Ngũ Hành một lần. Tuy đường đi có chút khó khăn một chút nhưng cũng không có gì nguy hiểm cả" Trịnh Khanh Kiều phấn khích nói.

Tuy rằng ngoại hình của Trịnh Khanh Kiều không được xinh đẹp xuất sắc cho lắm, nhan sắc chỉ ở tầm trung thôi nhưng vóc dáng của cô ấy lại vô cùng nóng bỏng, cách ăn mặc của cô ấy cũng rất táo bạo. Điều này bù đắp cho vẻ ngoài không hoàn hảo của Trịnh Khanh Kiều, khiến cho cô ấy cũng được gọi là một mỹ nhân xinh đẹp. Thế nhưng tính cách của cô ấy lại không dịu dàng hiền thục một chút nào mà lại hơi giống một thằng con trai, điều này thể hiện rõ qua thái độ của Trịnh Khanh Kiều đối với Lâm Bình trước đây.

Nghe xong Hà Duyên cũng có chút phấn khích.

Trong số đó chỉ có Trần Tĩnh cảm thấy có chút lo lắng, cô ấy nhìn Trịnh Khanh Kiều nói: "Thanh Kiều, làm như vậy không được hay cho lắm, chưa cần bàn đến chuyện trốn mua vé, lỡ như mà gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì phải làm sao đây?" "Nhưng mà bình thường chúng ta toàn ở Hải Châu, khó khăn lắm mới có thể đến Tây Ninh chơi một lần. Nếu như bỏ lỡ chuyến này cũng không biết còn có lần sau không nữa, mà lần sau là khi nào cơ chứ, chúng ta đã cất công tới đây một chuyến rồi mà lại không leo lên xem thì tiếc lắm đấy... Trịnh Khanh Kiều tỏ vẻ tiếc nuối nói. "Đúng á, bình thường bận rộn với công việc, không biết đến khi nào mới có lần sau. Hay là chúng ta cứ thử xem đi, nếu như đường đi không dễ hoặc cảm thấy nó thực sự nguy hiểm thì chúng ta quay về là được rồi, thấy thế nào?" Hà Duyên cũng nhìn về phía Trần Tĩnh, cô ấy cũng không muốn rời đi như thế này, trong đời cô ấy chưa từng đến núi Ngũ Hành bao giờ. "Vậy... vậy cũng được..." Cuối cùng thì Trần Tĩnh cũng đồng ý. "Yeah!" Trịnh Khanh Kiều vui mừng đến mức nhảy lên. "Nếu như Lâm Bình cũng ở đây thì tốt quá."

Nhìn thấy Trịnh Khanh Kiều và Hà Duyên kích động như vậy, trong lòng Trần Tĩnh thầm thở dài, tài nghệ của Lâm Bình Thần mạnh như vậy cho dù có gặp phải nguy hiểm gì thì cô ấy vẫn tin rằng nếu như có Lâm Bình ở đó thì bọn họ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.

Nhìn Trần Tĩnh đang đứng trơ ra như người mất hồn, đột nhiên Trịnh Khanh Kiều nở một nụ cười nham hiểm, sau đó cô ấy vươn tay ra vỗ nhẹ vào hông của Trần Tĩnh nói: "Trần Tĩnh, cậu đang nghĩ đến Lâm Bình đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK