Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu Lâm, rốt cuộc cậu có ý gì?” Kim Vĩnh Bảo nén nỗi kinh sợ trong lòng xuống, nhíu mày hỏi Lâm Bình. “Ý trên mặt chữ, lẽ nào ông nghe không hiểu?” Lâm Bình nhếch mày, hơi nâng mắt nhìn thẳng vào hai mắt Kim Vĩnh Bảo.

Thoáng chốc khi ánh mắt chạm nhau, Kim Vĩnh Bảo dường như thấy được hai ngọn lửa đang cháy hừng hực, khiến hai mắt ông ta phát đau, theo bản năng phải dời ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn Lâm Bình.

Sau đó, Lâm Bình dời ánh mắt trên người Kim Vĩnh Bảo sang nhìn những người quyền quý của Kim An đang đứng tụ hội xung quanh trước cửa hội trường nhà họ Kim.

Bắt gặp ánh mắt Lâm Bình lướt qua, ai nấy đều bối rối cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn lại. Đặc biệt là mấy nhà hào môn gần đây đang chèn ép nhà họ Chu.

Chột dạ rồi! “Nếu cậu Lâm đã lên tiếng vậy thì nhà họ Kim tôi ngay lập tức có thể dừng tất cả việc chèn ép với tập đoàn Chu thị”

Sự chất vấn cũng như thái độ gần như quả quyết của Lâm Bình khiến mặt Kim Vĩnh Bảo tối lại. Nhưng đúng thật là Kim Vĩnh Bảo cũng có hơi chột dạ, chỉ đành phải nói tiếp như thế.

Huống chi, nếu Lâm Thanh Sơn vẫn chưa chết thì nhà họ Chu vẫn sẽ là một trong những thế gia vọng tộc của

Kim An.

Đã vậy, ông ta cũng thuận theo mà làm, thể hiện thái độ của mình trước mặt mọi người.

Cũng như trước mặt quý tộc Kim An sẵn sàng chịu thiệt, bỏ đi sĩ diện của mình, cho Lâm Thanh Sơn thể diện. Bậc thang như vậy cũng đủ lớn rồi đi.

Dù sao cũng phải cố kỵ Lâm Thanh Sơn một phần, có lẽ anh có thể bỏ qua như thế thì sao. Nghe thấy lời Kim Vĩnh Bảo nói, bên trong nhà họ Kim, không ít người trong dưới tầng lớp quý tộc Kim An đều hít một ngụm khí lạnh.

Ai nấy đều xôn xao đoán thân phận của Lâm Bình. Rốt cuộc thì vị Lâm Thanh Sơn này là thần thánh phương nào mà có thể chất vấn Kim Vĩnh Bảo. Đồng thời cũng khiến ông ta hết lần này đến lần khác phải nhượng bộ, không dám thẳng thắn đối đầu với anh.

Sau khi nói xong những lời này, Kim Vĩnh Bảo hơi trầm mặc rồi lại bổ sung tiếp: “Nể mặt cậu Lâm, tôi có thể bồi thường toàn bộ tổn thất sắp tới của nhà họ Chu”

Vốn ông ta định nói là bồi thường gấp đôi, nhưng ngẫm lại mấy tháng gần đây, nhà họ Kim của ông ta dẫn đầu liên hợp với hai đại gia tộc nhà họ Phùng và nhà họ Viên, cùng các đại tộc Kim An như Dương, Hồ tiến hành công kích mạnh mẽ các ngành nghề của tập đoàn Chu thị.

Thậm chí họ còn hợp tác với nhau mua lượng lớn cổ phiếu, bán khống cho tập đoàn Chu thị, khiến Chu thị trong mấy tháng gần đây tổn thất lên đến ba mươi lăm nghìn tỷ đồng.

Xem như cũng đã rơi vào tình trạng gian nan. Nếu muốn bồi thường gấp đôi thì chẳng phải là gần bảy mươi nghìn tỷ ư?

Dù cho có các tập đoàn nhà họ Phùng, Viên cùng nhau bồi thường thì nhà họ Kim ít nhất cũng phải trả một nửa.

Như thế cũng đã đủ khiến nhà họ Kim tổn thất nặng nề!

Lúc Kim Vĩnh Bảo nói câu ‘bồi thường toàn bộ tổn thất đã khiến cho tất cả quý tộc Kim An phải ồ lên. Mọi người không khỏi ồn ào bàn tán.

Sắc mặt hai đại gia tộc Phùng, Viên và đại tộc Kim An nhà họ Dương, Hồ đều rất khó coi, nhưng cũng khiến họ cắn răng cam chịu.

Ai bảo lúc đó ham khối thịt béo là tập đoàn Chu thị làm chi.

Nếu từ bỏ công kích, bằng lòng bồi thường tổn thất sắp tới cho tập đoàn Chu thị có thể khiến Lâm Thanh Sơn bỏ qua không so đo với họ nữa, thì cũng đáng giá. Chí ít cũng bảo toàn được bản thân.

Mọi người đều nghĩ với điều kiện như vậy, Lâm Thanh Sơn sẽ đồng ý.

Nhưng thật không ngờ, khóe miệng Lâm Bình lại nhếch lên nụ cười lạnh, ánh mắt sắc bén nói: “Tôi không phải muốn hỏi các ông đã làm gì với tập đoàn Chu thị. Mà tôi hỏi Kim Vĩnh Bảo ông đã làm gì với ông cụ Chu Anh Dũng?”

Lâm Bình nói từng câu từng chữ cực kỳ rõ ràng. Giọng nói Lâm Bình cũng không lớn, nhưng lại có thể truyền vào tai của tất cả mọi người.

Nghe xong, ánh mắt mọi người đều dồn về nhìn Kim Vĩnh Bảo.

Ngay cả hai người đứng đầu nhà họ Phùng và họ Viên cũng đều có chút ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn Kim Vĩnh Bảo,

Trong lòng lại sợ hãi than: không lẽ sự cố tai nạn xe của Chu Anh Dũng khiến ông cụ phải ngồi xe lăn là do Kim Vĩnh Bảo âm thầm giở trò? Nếu không sao Lâm Thanh Sơn lại có thể ép hỏi như thế?

Nghe thấy lời nói của Lâm Bình, con ngươi Kim Vĩnh Bảo co rụt lại.

Ông ta đường đường là một cao thủ Tông sư Hóa cảnh lại ra tay với người không có võ đạo như Chu Anh Dũng, còn dùng thủ đoạn lén lút nữa chứ. Xem ra, Kim Vĩnh Bảo này cũng chẳng quang minh chính đại gì. Thế cho nên ông ta mới không tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai.

Chẳng lẽ chuyện Lâm Thanh Sơn chỉ là chuyện này?

Nhưng sao Lâm Thanh Sơn lại biết? Mặc kệ Lâm Thanh Sơn chỉ có phải chuyện này hay không thì đều không thể nhận. tamlinh247.org trang web cập *nhật nhanh nhất

Kim Vĩnh Bảo cũng nghĩ Lâm Bình không thể có chứng cứ gì có thể chứng minh.

Thế nên, ông ta giả bộ hồ đồ để thăm dò, mở miệng hỏi: "Cậu Lâm, tôi thực sự không hiểu câu này của cậu có ý gì? Vì lợi ích, quả thật là tôi đã hợp tác với các đại tộc Kim An công kích tập đoàn Chu thị, muốn nhân cơ hội này chiếm ít nhất một nửa Chu thị. Nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng làm chuyện gì với Chu Anh Dũng” “Hơn nữa trong giới võ đạo, tuy tôi không bằng một phần nghìn cậu, nhưng cũng là một cao thủ Tông sư Hóa cảnh. Tôi cũng có kiêu ngạo của mình, không đến nỗi ra tay với một người bình thường không có chút nội lực nào, hơn nữa còn không dám thừa nhận.

Lời nói của Kim Vĩnh Bảo còn mang theo ngữ khí dõng dac.

Lẽ nào một cao thủ Tông sư Hóa cảnh như ông ta sẽ âm thầm ra tay với một người bình thường ư? Hơn nữa còn không dám thừa nhận? “Hừ, hay cho một Tông sư Hóa cảnh, hay cho sự kiêu ngạo của ông.” Lâm Bình lạnh giọng nói, ánh mắt bình tĩnh đã chuyển sang lạnh lẽo. “10 giờ 30 phút sáng ngày 10 tháng 6, ông đang ở đâu?” Lâm Bình hỏi.

Kim Vĩnh Bảo không chút suy nghĩ, nói luôn: “Tất nhiên là ở nhà rồi.

Tuy ông ta là chủ tịch tập đoàn Kim thị nhưng thực tế thì cũng coi như nửa về hưu, công việc chủ yếu đều do đám con trai ông ta ở công ty phụ trách.

Còn ông ta thì chuyên tâm vào tu luyện võ đạo. Tu luyện võ đạo tuy không thể trường sinh nhưng thực lực càng mạnh càng có thể sống lâu. Kim Vĩnh Bảo luôn nỗ lực tu luyện để có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi, mong có ngày đột phá đến Hóa cảnh đỉnh phong.

Lâm Bình cười lạnh nói: “Đã qua vài tháng mà ông có thể không chút nghĩ ngợi, lập tức xác định được 10 giờ 30 ngày 10 tháng 6 ông đang ở nhà. Đúng là lợi hại!”

Kim Vĩnh Bảo bất ngờ.

Sau đó ông ta kịp thời phản ứng lại, sự việc đã qua lâu như thế, người bình thường đều sẽ suy nghĩ một lát. Hơn nữa, đa số sẽ không thể nhớ rõ thời gian cụ thể ngày nào giờ nào của mấy tháng trước bản thân đang làm gì. Trừ khi đó là việc rất quan trọng khiến chính mình không thể quên được. “Không cần phải viện cớ" Ngay lúc Kim Vĩnh Bảo muốn mở miệng, Lâm Bình lại khoát tay.

Sau đó lại nói tiếp: “Kim Thành Nam, cậu hãy nói sự thật trước mặt mọi người đi.

Nếu đã hỏi tội Kim Vĩnh Bảo thì Lâm Bình anh sẽ để ông ta được chết một cách rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK