Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 388: Ông Ngụy đến thăm

Trần Lạc Hải có thể nhìn ra được Lâm Bình và Lâm An Tuyền có thể thực sự không có gì.

Tuy nhiên, cho dù giữa bọn họ có bất cứ điều gì hay không thì bây giờ trong mắt các sinh viên của trường Đại học Hải Nam, việc Lâm An Tuyền và Lâm Bình đang hẹn hò là một "sự thật" không thể thay đổi được.

Mặc dù anh ta quả thực có thể trực tiếp xử lý tên Lâm Bình, hoặc thậm chí giết chết anh, rồi tìm cớ tùy ý để gây rối để không bị nhận hình phạt nào cả.

Tuy nhiên, người như Trần Lạc Hải, là con cái của một gia đình giàu có được đào tạo nuôi dưỡng như một người thừa kế của gia đình sau này, đương nhiên sẽ không đơn giản là một người ngốc nghếch không hiểu chuyện gì làm những việc ngu xuẩn.

Lựa chọn giải pháp đầu tiên chắc chắn sẽ là lựa chọn có lợi nhất cho anh ta.

Còn về việc sau đó xử lý tên Lâm Bình này như thế nào lại là chuyện khác.

Sau khi Lâm An Tuyền nghe thấy "đề nghị" của Trần Lạc Hải, lông mày của cô ta cau lại, mặc dù những lời này nghe có vẻ vì lợi ích của cô ta, muốn tốt cho cô ta nhưng thực ra Lâm An Tuyền sao lại không nhìn ra được, Trần Lạc Hải chỉ đơn giản là vì thể diện của chính anh ta mà thôi.

Hơn nữa, chuyện của bản thân cô ta cô ta tự biết là được rồi, cô ta cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, cũng không cần nói ra những lời bịa đặt này nọ, nói rằng Lâm Bình là anh trai cô ta.

Nhưng Lâm An Tuyền không lập tức mở miệng nói, mà muốn xem phản ứng của Lâm Bình sẽ như thế nào.

Về phần Đinh Hân Vĩ, cô ta cảm thấy đề nghị này không tồi, Lâm Bình cũng không phải trực tiếp đối mặt với cơn tức giận của Trần Lạc Hải.

Ánh mắt của Lâm An Tuyền và Đinh Mai đều rơi vào Lâm Bình. Tuy nhiên, khi Lâm Bình nhìn vào ánh mắt cảnh cáo của Trần Lạc Hải, khóe miệng anh hiện lên một tia giễu cợt.

Sau đó, cũng nhanh chóng thu hồi ánh nhìn của anh

Không thèm quan tâm đến Trần Lạc Hải. Khi nhìn thấy điều này.

Nụ cười trên mặt Trần Lạc Hải dần dần biến mất: "Lời tôi nói, anh không nghe thấy sao?" Lần này, giọng điệu của Trần Lạc Hải không còn che giấu sự tức giận nữa, âm thanh trực tiếp mang theo sự đe dọa mạnh mẽ.

Tuy nhiên, Lâm Bình vẫn phớt lờ anh ta.

Thay vào đó, anh nhìn sang Lâm An Tuyền mỉm cười nói: "Cô Tuyền, cô đã giúp tôi rất nhiều chuyện như vậy. Thì tôi cũng giúp cô một việc để thể hiện lòng biết ơn của tôi"

Một chút nghi ngờ lóe lên trong mắt Lâm An Tuyền. "Nếu như cô không thích anh ta, thì tôi có thể giúp cô từ nay về sau không bị anh ta quấy nhiều nữa, vĩnh viễn biến mất ở trước mắt cô

Lâm Bình nhẹ nhàng nói. “Anh có thể làm được không?” Sự nghi ngờ của Lâm An Tuyền trong mắt càng sâu sắc hơn.

Nếu muốn Trần Lạc Hải từ nay về sau không đến quấy rối cô ta nữa, trừ khi chính nhà họ Lâm dứt khoát từ chối đề nghị của gia đình nhà họ Trần, để sau này Trần Lạc Hải không còn quấy rầy cô ta nữa thì mới may ra còn có thể.

Mặc dù sẽ không bao giờ có chuyện chỉ vì cuộc hôn nhân giữa các con cháu mà khiến mối quan hệ nhà họ

Lâm và nhà họ Trần đi đến diễn biến xấu, nhưng chắc chắn ở một mức độ trên phương diện nào đó nhà cô ta sẽ xúc phạm đến nhà họ Trần và khiến nhà họ Trần không vui. Vì vậy, ngay cả khi nhà họ Lâm thực sự từ chối đề nghị của nhà họ Trần, bọn họ chắc chắn sẽ sử dụng một cách uyển chuyển hơn để xử lý chuyện này.

Lâm Bình lấy đâu ra sự tự tin để nói ra câu anh có thể ngăn chặn Trần Lạc Hải từ nay về sau không dám quấy rối cô ta nữa chứ?

Trên đời, một thanh niên bình thường họ Lâm làm được điều này sao...?

Lâm An Tuyền thoáng qua một ánh nhìn kinh ngạc.

Sợ rằng, chỉ có Lâm Thanh Sơn, người được ông nội cô ta gọi là "Quốc Thủ Vô Song" mới có thể làm được điều này mà thôi?

Một thanh niên trẻ tuổi?

Lâm Bình?

Lâm Thanh Sơn?

Bọn họ... Bọn họ lẽ nào có thể là cùng một người hay sao? “Có thể.” Lâm Bình gật đầu rồi đưa ra câu trả lời khẳng định của anh. Cho dù cấp độ tu dưỡng của Trần Lạc Hải có đạt đỉnh cao đến đâu, Trần Lạc Hải cũng không thể kìm lòng được khi nghe Lâm Bình nói với người phụ nữ trước mặt mình, khiến anh ta sẽ có thể biến mất mãi mãi trước mặt cô ấy. "Con mẹ nó, anh là cái thá gì mà có thể đứng trước mặt tôi dám ăn nói lung tung cơ chứ?"

Trần Lạc Hải nằm chặt lấy vai Lâm Bình để cho Lâm Bình biết rằng anh không dễ xúc phạm bản thân anh ta giống một con kiến như vậy.

Ngay cả khi anh ta không có thân phận của họ Trần, anh ta cũng có thể ngay lập tức giết chết Lâm Bình bằng cách tự dựa vào chính sức mạnh võ thuật của mình.

Tuy nhiên.

Điều mà Trần Lạc Hải, kể cả Lâm An Tuyền và Đinh Mai đều không ngờ tới rằng.

Thời điểm mà Trần Lạc Hải nắm lấy vai Lâm Bình, trước khi Trần Lạc Hải chạm vào được vai Lâm Bình thì Trần Lạc Hải đã bị trực tiếp văng bay ra ngoài.

Râm!

Trần Lạc Hải trực tiếp trực tiếp bị hất văng ra ngoài, anh ta trực tiếp bị đập mạnh người vào thành quầy bar lõm vào một hố, xung quanh xuất hiện các vết nứt.

Sau đó, Trần Lạc Hải trong tư thế như một con chó ăn cứt, ngã xuống rồi bò toài trên mặt đất. "Phụt!"

Đột nhiên, Trần Lạc Hải nhịn không nổi phun ra một ngụm máu tươi.

Bộ mặt anh ta lúc này vô cùng thảm hại.

Động tĩnh đột ngột này cùng với việc Trần Lạc Hải nôn ra máu đã trực tiếp khiến các sinh viên và nhân viên trong quán cà phê hét lên vì sợ hãi. Cập nhật chương mớ*i nhất tại TгцуeлАРР.coм

Đinh Hân Vi cũng bịt chặt miệng cái miệng nhỏ của mình.

Nhìn một màn này thật khó tin nổi.

Trong lòng không khỏi thốt lên câu: " Xong đời rồi, xong đời rồi.”

Lâm Bình thực sự đã đánh bại Trần Lạc Hải, dưới tình huống bây giờ không ai có thể cứu nổi Lâm Bình.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Toàn thân Lâm An Tuyền cứng đờ, hai mắt mở trừng trừng.

Là một người tiếp xúc với Trần Lạc Hải từ khi còn nhỏ và lớn lên trong cùng tầng lớp thượng lưu của Hải Nam, Lâm An Tuyền đương nhiên biết rằng Trần Lạc Hải có khả năng võ thuật như thế nào.

Dù cô ta không biết Trần Lạc Hải giỏi cỡ nào, nhưng để bị đánh trúng một chưởng thì không phải là chuyện dễ dàng gì cả.

Nhưng Lâm Bình trước mặt cô ta, đã đá văng Trần Lạc Hải ra ngoài?

Hơn nữa, cô ta còn nhìn thấy rất rõ ràng, vừa rồi Trần Lạc Hải hoàn toàn không hề động được vào người Lâm Bình Thần.

Nhưng Trần Lạc Hải dường như đã bị đánh trúng một động tác với lực dữ dội và trực tiếp bị đá bay ra ngoài. Loại chuyện này, trong ấn tượng của cô ta, dường như đối với ông nội của cô ta là Lâm Uy Viễn đã từng làm qua...? "Lâm Bình ...? Lâm Thanh Sơn...?"

Lâm An Tuyền kinh ngạc nhìn Lâm Bình.

Đúng lúc này.

Nhà họ Trần ở Hải Nam, đang chào đón một vị khách nằm ngoài dự liệu của nhà họ, cũng chính là vị khách nằm trong dự đoán của họ trước đó.

Ông Ngụy đến từ Đà Nẵng.

Khi biết được ông Ngụy đến thăm, Trần Đình Vũ ông nội của Trần Lạc Hải, cũng là gia chủ nhà họ Trần đã tự mình ra tiếp đón. "Ngài Ngụy, trước khi ngài đến sao không báo trước một câu, để chúng tôi đích thân đến sân bay đón ngài."

Sau khi Trần Đình Vũ nhìn thấy ông Ngụy, thì lễ phép chào hỏi rồi mỉm cười nói. “Không thông báo trước một câu sao?” Ông Ngụy như cười mà không cười nói. Nếu chào hỏi trước đó thì sự việc lại không dễ xử lý rồi. "Đình Vũ, ông cũng không cần khách sáo, tôi tới đây để gặp anh Hữu, không biết anh Hữu bây giờ đang ở đâu?" Ông Ngụy đi thẳng vào chủ đề.

Anh Hữu trong miệng ông Ngụy tất nhiên là đang nói đến cha của Trần Đình Vũ, Trần Mạng Hữu. “Cách đây nửa năm trước, sau khi biết tin Còn Long bất động và nguyên soái Thanh Sơn bị thương, cha tôi đã bế quan tỏa cảng rồi, nói rằng lần này ông ấy nhất định phải cố gắng hết sức để bước vào thần cảnh, để sau này có thể làm tốt vai trò của mình.

Trần Đình Vũ đáp lại. "Tôi không hỏi anh Hữu đang làm gì, mà là anh ấy hiện đang ở đâu?" "Còn chuyện nguyên soái Thanh Sơn bị thương chưa được công khai ra ngoài. Làm sao anh Vũ đây lại biết vậy?" Lão Ngụy liếc nhìn Trần Đình Vũ với ánh mắt đầy thâm sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK