Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, tớ mách cho cậu biết, Lâm Thanh Sơn thần tượng của cậu vẫn còn rất trẻ"

Lâm An Tuyền khẽ lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện phiền não này nữa mà nở một nụ cười. "Có thật không?"

Đinh Hân Vi mở to mắt. "Lúc tớ về nhà đã nghe ngóng thử rồi, khi ông nội tới nói về Lâm Thanh Sơn thì ánh mắt rất sùng bái, hơn nữa đã cho tớ một lời khẳng định rằng Lâm Thanh Sơn còn rất trẻ" "Ngoài ra, dùng một từ để hình dung"

Lâm An Tuyền nhàn nhạt nói. "Từ gì?"

Đinh Hân Vi vội vàng hỏi.

Cô muốn biết hết tất cả mọi thứ về Lâm Thanh Sơn, nhưng đáng tiếc là cô không có nơi nào để cô có thể thăm hỏi về “ngôi sao” Lâm Thanh Sơn này cả. "Nhân tài kiệt xuất"

Lâm An Tuyền từ từ hít một hơi và nghiêm túc nói. Sau khi nghe câu này.

Hai mắt Đinh Hân Vi mở to.

Nhân tài kiệt xuất

Từ xưa đến nay. Có mấy người đủ khả năng để đạt được danh hiệu này đâu chứ?

Nhìn cả nước, e rằng chỉ có mình Lâm Thanh Sơn mà thôi.

Sau khi rời khỏi cảng đảo, Lâm Bình vội vã đến Hải Nam.

Dự định đến trường đại học Hải Nam trước để tìm hiệu trưởng Đường Thái Thiện.

Hỏi thăm Đường Thái Thiện xem xem ông ấy lấy được những viên thuốc kia từ chỗ nào, và ba chữ bên trên đó rất cuộc là gì.

Khi Lâm Bình đến Đại học Hải Nam.

Đang là mùa khai giảng của Đại học Hải Nam.

Nhiều học sinh cũ trở lại trường.

Sinh viên năm nhất báo cáo nhập học.

Có thể mô tả là rất đông đúc nhộn nhịp.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Bình nhất thời không khỏi cảm khái, giống như quay lại cảnh lúc anh còn học đại học.

Đồng thời, Lâm Bình không khỏi vui vẻ khi nhìn thấy gương mặt ai nấy đều hồn nhiên vô ưu. "Các bạn chính là tương lai của đất nước. Lâm Bình thầm nói.

Sau đó.

Anh cất bước vào Đại học Hải Nam. “Bạn học, cậu là tân sinh viên tới đây báo cáo sao?"

Ngay khi Lâm Bình bước vào trường đại học Hải Nam, liền bị một sinh viên nam đụng trúng và hỏi han.

Lâm Bình lắc đầu: "Không phải."

Đồng thời, anh cũng không tự chủ được mà đưa tay sờ vào má mình, bộ bản thân anh nhìn còn trẻ như vậy sao? Chỉ là bản thân Lâm Bình không để ý tới.

Vì tu vi võ đạo cao nên trong người anh gần như không có bất kì tạp chất gì, làn da trắng mịn nhẵn bóng như em bé khiến bao cô gái phải ghen tị.

Đây cũng là nguyên do tại sao trước đây có một số người gọi Lâm Bình là trai bao.

Cũng là nguyên do vì sao có người hoài nghi liệu anh có thực sự đã từng làm lính hay không.

Nếu không, thường xuyên rèn luyện, ăn nắng nằm gió, làm sao anh lại có được làn da đẹp như vậy.

Cộng thêm một số học sinh ở độ tuổi mười mấy hai mươi tuổi, nếu làn da không được tốt lắm thì sẽ trông già đi vài tuổi so với tuổi thật.

Vì vậy cũng hợp tình hợp lý khi anh bị nhận nhầm thành tân sinh viên mới nhập học đến để báo cáo. Nhìn thấy Lâm Bình lắc đầu phủ nhận.

Sinh viên nam đã hỏi Lâm Bình lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: "Xin lỗi, xin lỗi nhé, tôi thuộc hội sinh viên, vốn dĩ là ở đây để chào đón tân sinh viên, lo rằng bọ họ không tìm được chỗ nên sẽ dắt bọn họ đến nơi báo cáo... "Không có gì."

Lâm Bình lắc đầu cười. "Tôi đến đây để tìm hiệu trưởng Thiện, có điều, đúng là tôi không biết văn phòng của hiệu trưởng Thiện ở đâu. Có thể làm phiền cậu chỉ đường một chút không?"

Theo đó, Lâm Bình nói.

Vốn dĩ đây là lần đầu tiên anh đến Đại học Hải Nam nên không biết đường.

Cũng vốn định tìm ai đó để hỏi đường. "Cậu không phải là sinh viên của trường chúng tôi sao?"

Sinh viên nam có chút tò mò. "Không phải."

Lâm Bình lắc đầu. "Tôi biết văn phòng hiệu trưởng ở đâu, tôi sẽ dẫn cậu đến đó. Có điều, nếu cậu không có hẹn trước với hiệu trưởng thì tôi không đảm bảo rằng cậu có thể gặp được hiệu trưởng đâu. Tôi chỉ có thể đưa cậu đến đó thôi."

Sinh viên nam nói. “Vậy thì làm phiền rồi.” Lâm Bình nói.

Chỉ cần tìm được Đường Thái Thiện, đương nhiên anh sẽ gặp được hiệu trưởng của trường rồi. "Mời đi theo tôi.

Sinh viên nam nói xong thì dẫn Lâm Bình đi vào trường đại học Hải Nam. "Xin chào, tôi tên là Lâm Bình, xin hỏi cậu tên gì vậy?"

Lâm Bình chủ động hỏi một cách lễ phép. “Tôi tên là Hoàng Gia Tuấn, sinh viên năm hai.” Hoàng

Gia Tuấn cười đáp.

Đại học Hải Nam rất lớn.

E là cũng phải chiếm diện tích hết cả nghìn mẫu của một đô thị lớn đang toàn cầu hoá, tất đất đất vàng như Hải Nam.

Hoàng Gia Tuấn dẫn Lâm Bình đi bộ gần hai mươi phút, mới tới tòa nhà nơi có văn phòng làm việc của hiệu trưởng. Nhớ *đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Có điều.

Ngay khi Lâm Bình và Hoàng Gia Tuấn xuống lầu.

Cách đó không xa, có một nhóm người đang tụ tập, hết sức phấn khởi nhìn về một hướng, thậm chí thỉnh thoảng còn có người kêu hộ nữ thần.

Sau khi nghe mấy âm thanh này.

Ảnh mắt của Hoàng Gia Tuấn cũng bị thu hút ngay lập "Lâm Bình, đây là lần đầu tiên cậu đến trường đại học tức.

Hải Nam của chúng tôi nhỉ. Nhìn xem, hai người đó, người bên trái là một trong những hoa khôi của trường đại học

Hải Nam chúng tôi, Lâm An Tuyền"

Sau khi nhìn thấy hai bóng người ở đằng xa, Hoàng Gia Tuấn đột nhiên nói.

Trong giọng điệu có chút tự hào.

Có vẻ như là xuất phát từ tâm lý muốn khoe khoang trường của mình.

Lâm An Tuyền?

Vốn dĩ, Lâm Bình không có chút tò mò gì khi nghe những người kia kêu hộ cái gì mà nữ thần gì đó.

Nhưng sau khi nghe những gì Hoàng Gia Tuấn giới thiệu, Lâm Bình không tự chủ mà đảo mắt nhìn qua.

Quả nhiên.

Anh thấy hai người quen.

Lâm An Tuyền và Đinh Hân Vi.

Trước đó khi gặp nhau trên máy bay đến Úc, Đinh Hân Vị đích thực đã nói rằng hai người bọn họ đến từ Đại học Hải Nam.

Tuy nhiên, Lâm Bình không có thông tin liên lạc của hai người họ.

Cộng thêm, ngay cả khi thực sự có thông tin liên lạc của bọn họ, Lâm Bình cũng sẽ không đi liên lạc với bọn họ. Dù gì, quan hệ cũng không thân.

Tất nhiên Lâm Bình sẽ không đi làm phiền bọn họ, cho người ta cảm giác mình có động cơ thầm kín. "Thật sự là rất đẹp, rất xứng đáng với hai chữ nữ thần"

Lâm Bình nghe ra ý tứ của Hoàng Gia Tuấn, cảm giác như thể cậu ta muốn giới thiệu bảo vật của trường mình cho người ngoài ngưỡng mộ.

Không hề có ác ý gì.

Nó giống như là trong một gia đình bình thường có một ngôi sao vụt sáng, cho nên lấy đó làm tự hào.

Vì vậy, Lâm Bình đã thuận theo ý của cậu ta mà khen một câu “Hì hì.” Hoàng Gia Tuấn cười: “Tuy nhiên nữ thần không tiếp xúc nhiều với con trai, cho nên chúng ta chỉ có thể nhìn ngắm từ xa

Lâm Bình gật đầu.

Anh không có ý định đi đánh tiếng chào hỏi với Lâm An Tuyền và Đinh Hân Vi.

Sau đó.

Hoàng Gia Tuấn tiếp tục đưa Lâm Bình đến văn phòng hiệu trưởng.

Nhưng.

Lâm Bình vừa đi được vài bước.

Đột nhiên tôi nghe thấy giọng của Đinh Hàn Vi. "Lâm Bình."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK