Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chó ngoan không cản đường?

Nói cái gì vậy... đây là ám chỉ bọn họ là chó sao?

Không phải là chó ngoan?

Vẻ mặt của Nhạc Lâm Dương và Tống Ngọc Anh trở nên ảm đạm ngay lập tức.

“Thằng nhãi, mày nói lại lần nữa xem?”

Nhạc Lâm Dương lạnh lùng nói.

Nghe đến đây, Lâm Bình suýt nữa tức giận bật cười.

Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy ai dám to gan với anh như vậy!

Tuy nhiên, Lâm Bình không thèm quan tâm tới một tên thấp kém như anh ta.

“Đi nào!”

Lâm Bình liếc Mạnh Tuyết Ly, đi thẳng về phía trước.

Thấy vậy, Mạnh Tuyết Ly vội vàng đi theo.

Nhìn thấy Lâm Bình phớt lờ chính mình, Nhạc Lâm Dương còn không chấp nhận được việc Lâm Bình gọi anh ta là chó.

Hơn nữa, hiện tại Kiều Minh Châu đang nhìn anh ta, nếu hôm nay không xử lý tốt mọi chuyện, nhất định sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của Kiều Minh Châu đối với anh ta.

Nhạc Lâm Dương cũng hy vọng mình có thể lợi dụng Kiều Minh Châu, sau này tiếp quản nhà họ Nhạc, dựa vào quan hệ với cậu hai nhà họ Kiều, nhà họ Nhạc có thể tự mình vươn tới một tầng thứ cao hơn.

Ngay lập tức, Nhạc Lâm Dương đưa tay ra, muốn bắt Lâm Bình và dạy cho Lâm Bình một bài học.

Nhưng mà, khi Nhạc Lâm Dương bắt đầu ra tay, anh ta mới phát hiện khi mình vươn tay ra, trực tiếp bị một lực lượng cực lớn đánh bay đi, đập vào cái bàn phía sau anh ta rồi ngã xuống đất.

Trong phút chốc, khuôn mặt Nhạc Lâm Dương đỏ bừng.

Tống Ngọc Anh cũng rất ngạc nhiên, tại sao chồng sắp cưới của cô ta lại đột ngột ngã xuống?

Tống Ngọc Anh cho rằng Nhạc Lâm Dương còn chưa đứng vững nên vội vàng đỡ Nhạc Lâm Dương dậy: “Lâm Dương, anh không sao chứ?”

“Anh không sao!” Vẻ mặt Nhạc Lâm Dương vô cùng khó coi.

Anh ta lại định xông lên ngăn Lâm Bình lại, cho dù hôm nay anh ta không giữu được Mạnh Tuyết Ly, anh ta cũng không thể để Lâm Bình đi.

Mặc dù vừa rồi Nhạc Lâm Dương không hiểu tại sao mình đột nhiên ngã xuống, nhưng tất cả chuyện này đều đổ lỗi cho Lâm Bình.

Nếu không phải Lâm Bình, anh ta làm sao có thể tự mình ngã được?

Tuy nhiên, vào lúc này, một bàn tay đã đặt lên vai anh.

Nhạc Lâm Dương thấy rằng chính là Kiều Minh Châu đã đến với mình.

“Cậu chủ Kiều, chờ một chút, tôi phải...” Nhạc Lâm Dương nhanh chóng nói ý định của mình.

Nhưng mà Kiều Minh Châu lại lắc đầu: “Chỉ có người thấp kém mới động tay động chân, anh không cần phải làm vậy!”

Giọng điệu hơi thất vọng.

“Chuyện đó...” Nhạc Lâm Dương nhất thời không nói nên lời.

Thật sự rất mất mặt.

Anh ta nóng lòng muốn giết Lâm Bình ngay lập tức.

Nhưng mà, vừa rồi Nhạc Lâm Dương lên tiếng, Kiều Minh Châu đã chế nhạo: “Cái gì cũng có thể giải quyết bằng tiền đều không thành vấn đề. Loại khố rách áo ôm này dùng tiền giải quyết là được rồi, vừa hay để Mạnh Tuyết Ly có thể nhìn rõ bộ mặt của anh ta.

Nói xong.

Kiều Minh Châu bước ra ngoài.

Nhạc Chính Dương vỗ trán, tại sao lại quên thủ đoạn này?

Ngay lập tức, Nhạc Lâm Dương và Tống Ngọc Anh theo bước chân của Kiều Minh Châu và bước ra ngoài.

Ở tầng một, Lâm Bình và Mạnh Tuyết Ly vừa đi ra ngoài, khi Lâm Bình định hỏi Mạnh Tuyết Ly muốn ăn gì, một bóng người đã nhanh chóng đi tới.

Thật đáng kinh ngạc, đó là cậu hai nhà họ Kiều, Kiều Minh Dương, đang đi cùng với Nhạc Lâm Dương!

Lâm Bình hơi nhíu mày.

Đối với sự bám dai như đỉa của những người này, anh đã có chút nóng nảy.

“Anh tên là Lâm Bình phải không? Nào, nói đi, làm thế nào anh mới rời khỏi cô Mạnh?”

“Đây, tôi sẽ để chiếc Rolls- Royce Phantom đó cho anh, đủ chưa?”

Kiều Minh Châu đi tới, nói một cách lạnh nhạt.

Cùng lúc đó, trong tay Kiều Minh Châu cũng xuất hiện một chiếc chìa khóa xe, anh ta tùy tiện ấn vào, cách đó không xa Rolls Royce Phantom vang lên tiếng còi.

“Kiều Minh Châu...” Khi nhìn thấy điều này, khuôn mặt của Mạnh Tuyết Ly lập tức lạnh đi.

“Cô Mạnh, xin cô đừng giận, tôi làm thế này để khiến cô nhìn rõ bộ mặt của anh ta.”

Kiều Minh Châu nói với Mạnh Tuyết Ly, trên mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của Kiều Minh Châu lại nhìn về phía Lâm Bình, nụ cười trên mặt anh ta chỉ là ẩn ý châm chọc.

“Ngoài chiếc Rolls-Royce Phantom đó, thêm bảy mươi tỷ tiền mặt thì sao?”

“Đừng tưởng rằng nếu đến với cô Mạnh thì sẽ được gia sản của cô ấy, cùng lắm chỉ có thể lừa được cô Mạnh ngây thơ xinh đẹp. Anh không vượt qua được gia đình cô ấy đâu, vì vậy bạn vẫn ngoan ngoãn cầm lấy đi, ít ra còn được chút tiền, nếu không, anh sẽ không được gì cả.”

Nói xong.

Kiều Minh Châu ném chìa khóa xe cho Lâm Bình.

Đối với anh, dường như chiếc Rolls-Royce Phantom trị giá gần bốn mươi tỷ không là gì trong mắt anh.

Lúc này, Tống Ngọc Anh và Nhạc Lâm Dương cũng đến gần hơn.

Trên mặt hai người hiện lên sự chế nhạo.

Lâm Bình nhìn Kiều Minh Châu với vẻ tự tin thờ ơ, cầm lấy chìa khóa xe.

Khi nhìn thấy điều này.

Nụ cười trên mặt Kiều Minh Châu càng tệ hơn.

Khuôn mặt của Nhạc Lâm Dương và Tống Ngọc Anh cũng lộ ra vẻ mỉa mai.

“Tuyết Ly, tớ đã nói rồi, một người như vậy không thích hợp với cậu, cậu xem, với một chiếc Rolls Royce và bảy mươi tỷ, anh ta đã bỏ rơi cậu!”

Tống Ngọc Anh lại gần Mạnh Tuyết Ly và nói.

Nhạc Lâm Dương tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười mỉa mai, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút tiếc nuối, anh ta nên nghĩ tới chuyện này từ lâu, trực tiếp cầm tiền giải quyết Lâm Bình, để Kiều Minh Châu tiến lên.

Như vậy anh ta sẽ phải nợ mình một món nợ ân tình.

Tất nhiên, miễn là chuyện của Kiều Minh Châu và Mạnh Tuyết Ly có thể đạt được, thì sẽ có lợi ích lớn với anh ta.

Kiều Minh Châu sẽ niệm tình anh ta có ân mà giúp đỡ.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Vẻ mặt của Kiều Minh Châu, Nhạc Lâm Dương, và Tống Ngọc Anh lập tức đờ ra.

Bỗng nhìn thấy sau khi Lâm Bình nhận chìa khóa Rolls-Royce Phantom, anh cũng không thèm nhìn, bóp nhẹ, chìa khóa Rolls-Royce trong tay Lâm Bình liền biến thành một đám bột vương vãi khắp nơi.

Mạnh Tuyết Ly ngay lập tức lấy khăn giấy trong túi ra và đưa cho Lâm Bình.

Lâm Bình nhận lấy và lau tay.

“Mấy người nếu còn dám xuất hiện trước mặt tôi, thì tôi sẽ gọi điện cho bề trên của các người đến nhặt xác các người đấy!”

Lâm Bình thản nhiên nói.

Anh ném lại chiếc khăn giấy đã lau cho Kiều Minh Châu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK