Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 233: Phi Tuyết cần một người cha

Nghe vậy, Lâm Bình cũng sững sờ.

Cái này không phải là do Lâm Bình dạy cho Tô Phi Tuyết.

Tô Uyên cũng thoáng nhíu mày. "Phi Tuyết, có cha dỗ con ngủ là được rồi, nếu con còn không ngoan thì ngủ một mình nhé." Tô Uyên nhìn Tô Phi Tuyết rồi nói.

Lần này Tô Uyên không chiều theo Tô Phi Tuyết nữa. Bảo cô ngủ chung giường với Lâm Bình là chuyện chắc chắn không thể nào.

Nếu không phải Tô Phi Tuyết ngã bênh, khóc đòi Lâm Bình, cô cũng không còn cách nào khác thì cô tuyệt đối sẽ không để Tô Phi Tuyết gặp Lâm Bình lần nữa. Bản thân cô cũng không muốn nhìn thấy Lâm Bình nữa.

Lâm Bình vội vàng trừng mắt nhìn Tô Phi Tuyết. Tốt quá hóa dở.

Như thế này đã là rất tốt rồi.

Nếu không còn làm quả hơn, Lâm Bình chỉ lo Tô Uyên sẽ trở mặt, đuổi anh ra khỏi nhà luôn. "Được rồi."

Tô Phi Tuyết chép miệng khẽ nói. "Phi Tuyết nghỉ ngơi cho tốt."

Tô Uyên nói thêm.

Sau đó, cô không buồn nhìn Lâm Bình một chút mà đã xoay người rời khỏi phòng ngủ. Lâm Bình cười khổ một hồi.

Anh để nguyên quần áo mà nằm xuống.

Nằm bên cạnh, xoa đầu Tô Phi Tuyết. Một lát sau.

Tô Phi Tuyết nhìn về phía Lâm Bình, khẽ nói: "Cha ơi, con làm tốt phải không...

Lâm Bình làm điệu bộ im lặng.

Sau đó anh mới hài lòng gật đầu.

Tô Phi Tuyết cũng gật đầu thật mạnh, tỏ ý mình đã hiểu. "Cha ơi, cha có thể kể chuyện cho con nghe không? Con muốn nghe chuyện cổ tích."

Tô Phi Tuyết nói tiếp. "Được."

Lâm Bình đáp.

Sau đó, anh nhẹ nhàng xoa đầu con, vừa kể lại truyện cổ mèo và chuột.

Chưa được bao lâu, Tô Phi Tuyết đã nhắm mắt lại, mơ màng ngủ say,

Có lẽ hôm nay vất vả quả, cho nên cô bé cũng mệt mỏi làm rồi. "Anh theo tôi ra đây

Sau khi Tô Phi Tuyết ngủ được không bao lâu, Tô Uyên xuất hiện ngay trước cửa rồi nói.

Giọng nói lạnh lùng.

Trong lòng Lâm Bình khẽ xốn xang.

Sau đó anh lặng lẽ rời giường, đi theo Tô Uyên ra khỏi phòng ngủ. "Uyên, năm năm trước tôi bị bỏ thuốc...

Lâm Bình muốn giải thích rõ ràng với Tô Uyên.

Nhưng lần này cũng giống như lần trước, Lâm Bình còn chưa nói hết câu đã bị Tô Uyên cắt ngang. "Tôi nói lại lần nữa, không cho phép anh gọi tôi là Uyên nữa." "Còn nữa, tôi cũng không cần nghe anh giải thích." Tô Uyên lạnh lùng nhìn Lâm Bình, thờ ơ nói. Chuyện năm năm trước cô cũng biết cả rồi. Nhưng nhiều đó không có nghĩa là cô có thể tha thứ cho Lâm Bình.

Lâm Bình thở dài, không lên tiếng nữa.

Dục tốc bất đạt.

Với Tô Uyên mà nói thì phải từ từ mưa dầm thấm lâu. "Em tìm tôi có chuyện gì không?"

Lâm Bình hỏi.

Tô Uyên lấy một tờ tiền màu đỏ trong ví ra. "Đây là ba triệu rưỡi, thù lao của anh đấy, cũng giống như lúc ở Hải Châu, tôi thuê anh đến đỗ Phi Tuyết mà thôi, còn anh đừng nghĩ đến những quan hệ khác.

Tô Uyên đưa tiền cho Lâm Bình rồi lạnh giọng.

Lâm Bình híp mắt lại.

Cuối cùng anh vẫn đưa tay nhận lấy số tiền này.

Mặc dù anh không hề thiếu tiền.

Nhưng cũng giống như câu nói của tỉ phú giàu nhất đất nước, "tôi không có hứng thú với tiền"

Với Lâm Bình mà nói, tiền chỉ là một con số mà thôi.

Anh không có hứng thú với tiền thật.

Nhưng giờ tốt nhất là nên làm theo ý Tô Uyên, nếu không cô mà trở mặt ngay tại chỗ thì chắc chắn Lâm Bình cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh đó.

Sau khi nhận tiền xong, Lâm Bình bỗng nói: "Tô Uyên, Phi Tuyết không thể xa tôi được, hay là chúng ta cũng ký hợp đồng giống như lúc ở Hải Châu đi, cuối tuần tôi sẽ lại đây chăm Phi Tuyết, lúc khác thì tôi sẽ không xuất hiện trước mặt hai người." "Em có thể làm hợp đồng ba điều kiện, mười điều kiện gì cũng được, theo ý em cả." Cập nhật* nhanh nhất trên tamlinh247.org

Nghe vậy, sắc mặt Tô Uyên thay đổi thêm lần nữa.

Lâm Bình thấy Tô Uyên không còn kiên quyết từ chối giống như hai lần trước nữa. Cho nên anh mới tận dụng thời cơ, mở lời: "Em cũng biết, nếu như không có cha thì Phi Tuyết lớn lên sẽ có nhiều thiếu hụt" "Em cũng không muốn tuổi ấu thơ của Phi Tuyết thiếu thốn tình cha mà làm con thêm ám ảnh, không thể bù đắp được tiếc nuối đời sau chứ?" "Lỗi của tôi thì không nên để cho con gánh chịu."

Lâm Bình nói vậy.

Mọi chuyện đều xoay quanh Tô Phi Tuyết.

Quả nhiên, mặc dù sắc mặt của Tô Uyên vẫn lạnh lùng nhưng rốt cuộc cũng có chuyển biến.

Cuối cùng Tô Uyên cũng không đồng ý. Nhưng mà cô không hề từ chối thẳng.

Lâm Bình cảm thấy vẫn còn hy vọng. Tô Phi Tuyết ngủ một giấc đến khi trời tối mới tỉnh lại. Vừa mới tỉnh dậy cô bé đã muốn tìm cha.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy Lâm Bình vẫn chưa đi, Tô Uyên lại lạnh lùng đuổi Lâm Bình ra khỏi phòng ngủ.

Cô muốn mặc quần áo cho Tô Phi Tuyết. Nhân tiện đo nhiệt độ cơ thể cho Tô Phi Tuyết luôn.

Cũng may.

Tô Phi Tuyết chỉ vờ cảm cúm.

Lúc xế chiều dù hơi cảm lạnh thật nhưng đã uống thuốc dự phòng rồi, ngủ một giấc yên lành, hơn nữa trước đó Lâm Bình còn kể chuyện cổ tích cho Tô Phi Tuyết nghe, anh tranh thủ xoa bóp cho con, cũng vận dụng chân nguyên trong cơ thể, truyền vào người Tô Phi Tuyết.

Mặc dù không thể nói là sửa gân đổi tủy cho Tô Phi Tuyết, nhưng thể chất của cô bé cũng được tăng cường, sức đề kháng mạnh hơn.

Cho nên sau khi tỉnh ngủ

Vốn Tô Phi Tuyết chỉ hơi bị cảm lạnh thì giờ đã khỏi hẳn rồi.

Sau khi mặc quần áo cho con xong, Tô Uyên ôm Tô Phi Tuyết ra ngoài. Sau đó nhìn về phía Lâm Bình, lạnh lùng nói: "Phi Tuyết khỏi bệnh rồi, anh có thể đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK