Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị dâu, Đinh Hằng chỉ là thuận miệng nói vài câu mà thôi, chị không cần xem là thật." Lúc này cô út mới vội đứng lên, nói giúp cho Đinh Hằng "Đúng đó, Thanh Hà, đây là cô không đúng rồi, sao lại đi tranh cãi với con bé làm gì?" "Đinh Hằng hằng còn trẻ, lời nói có hơi trực tiếp, cô ấy cũng không phải là cố tình đầu. "Huống chi, thật ra tôi thấy lời nói của Đinh Hằng cũng không phải là không có lí!"

Nhân lúc cô út đã mở lời, mọi người cũng hùa theo cô ta nhao nhao lên tiếng bênh vực Đinh Hằng.

Trần Thanh Hà nhìn thấy một màn này, nghe cũng lời nói này, tức giận đến mức toàn thân trở nên run rẩy. Lúc trước, khi Lâm Nhã và Lý Nguyên Tùng sắp đính hôn, những người họ hàng này đều cảm thấy cháu gái của bọn họ sắp được gả vào nhà giàu rồi, không ngừng đi nịnh bợ. Còn bây giờ thì sao, chớp mắt một cái thái độ đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ luôn rồi. Mọi người đều chạy đi nịnh bợ Đinh Hằng, hơn nữa nịnh bợ cô ta thì cũng thôi đi, còn cố ý muốn dìm con gái bà xuống, bảo bà làm sao mà nghe nổi những lời này.

Lúc này, Trần Thanh Hà đang định mở miệng, cục tức này bà thật sự nuốt không trôi. Chỉ là, cũng vào lúc này, Lâm An Quốc lại đập mạnh một cái lên mặt bàn, lớn tiếng nói: "Các người nói thế đã đủ chưa?"

Với tư cách là anh cả, Lâm An Quốc vẫn có một sự uy tín nhất định trong lòng bọn họ. Ông vừa mới lên tiếng, trong phút chốc những người họ hàng nhà họ Lâm lập tức ngậm miệng lại nhưng ánh mắt vẫn y nguyên như trước.

Một lát sau, vẫn là cô út lên tiếng trước: "Anh cả, anh hơi quá rồi đấy. Mọi người khó khăn lắm mới tụ tập đông đủ như vậy, bây giờ anh còn không để mọi người tán gẫu nữa sao?" "Đúng đó, khó khăn lắm mới tụ tập đông đủ ôn lại chuyện cũ một chút, anh tức giận cái gì không biết? Thật là vô vị!"

Thế là mọi người lại nhao nhao lên nói. Mà vào lúc này đây, chú út cuối cùng cũng lên tiếng: "Anh cả, không phải em nói anh đâu. Nhưng anh là anh cả, cái tính khí này của anh cũng phải thay đổi chút đi, đừng động một tí là anh lại đập bàn." "Vừa nãy con gái em nói chuyện đúng là có chút trực tiếp. Đợi lát nữa mọi người ăn cơm xong, em sẽ bảo con bé xin lỗi Nhã một câu, chuyện này xem như đã giải quyết xong. Anh cũng không cần thiết phải vì chuyện nhỏ như vậy mà trừng mắt đập bàn tức giận có đúng không?" "Làm anh cả, đôi khi phải rộng lượng một chút, cũng không nên quá nhỏ nhen."

Chú út vừa nói trên mặt vừa mang theo một nụ cười. Nhưng mà trong lòng lại hừ lạnh một tiếng. Lúc trước, anh ta nuôi dưỡng được một cậu bé đầy triển vọng như Lâm Bình, mọi người đều cúi đầu trước anh ta. Sau này, Lâm Nhã lại tìm được một bạn trai con nhà giàu, cũng xem như sắp được gả vào nhà giàu có, mọi người cũng lại phải nịnh bợ anh. Nhưng mà bây giờ, trong nhà anh ta còn lại cái gì cơ chứ?

Cái số mệnh may mắn ấy đã rơi vào nhà của chúng tôi rồi. Bây giờ, người trẻ tuổi mới là trung tâm, nói trắng ra chính là con bé Đinh Hằng nhà mình. Anh ta không tới nịnh bợ nhà tôi thì thôi, lại còn muốn ra oai trước mặt tôi, nằm mơ đi!

Sau khi nghe bọn họ nói một hồi, Trần Thanh Hà càng tức giận hơn, toàn thân run rẩy. Nhưng mà Lâm An Quốc lại vỗ vỗ nhẹ vào người Trần Thanh Hà, ý muốn nói bà hãy bình tình lại một chút.

Sau đó, Lâm An Quốc cũng không có thêm bất cứ phản ứng nào nữa chỉ có điều ánh mắt ông liếc qua mọi người một một cái, bĩnh tĩnh nói: "Bữa cơm ngày hôm nay, chúng tôi không dám trèo cao, bám lấy những người tự coi bản thân mình cao quý, thật sự là ăn không nổi!"

Ông vừa dứt lời liền đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài. Nhưng mà mới đi được hai bước, Lâm An Quốc lại quay đầu lần nữa nói: “Từ nay về sau, nếu như ai muốn nói xấu con gái của tôi thì đừng có trách tôi với người đó, cho đến chết cũng không qua lại với nhau nữa!"

Lần này trong câu nói của Lâm An Quốc còn mang theo một chút lạnh lẽo. Sau khi nói xong, không đợi để xem phản ứng của mọi người thế nào, ông lập tức cùng Trần Thanh Hà và Lâm Nhã rời khỏi nhà hàng.

Thấy vậy, Đinh Hằng bỗng nhiên đứng lên và nói: "Hai bác và em họ, hai ngày sau bạn trai con sẽ tới Hải Châu, con sẽ mời mọi người một bữa cơm nữa. Đến lúc đó mọi người nhất định phải đến đấy ạ!" "Chúng tôi đã thông báo trước thời gian rồi, mọi người đến lúc đó lại nói không có thời gian đấy nhé!" Nghe vậy, sắc mặt của Lâm An Quốc hơi cứng lại một chút, còn sắc mặt của Thh chỉ càng thêm khó nhìn mà cúi đầu xuống dưới.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, bất kể Đinh Hằng nói cái gì, hay là những người họ hàng kia buông ra những lời nói khó nghe đến như thế nào Lâm Nhã đều không biểu hiện bất cứ một thái độ gì. Lúc này, cô liếc nhìn Đinh Hằng ăn mặc vô cùng xinh đẹp lộng lẫy một cái, mở miệng nói: "Chị họ, mắt nhìn người của chị lúc nào cũng rất tốt, chắc chắn lần này đã tìm thấy được một người vô cùng thân thiện, cùng với chị trở thành một đôi trai tài gái sắc, người tài giỏi thì luôn đi cùng với người đẹp, chúc chị hạnh phúc!"

Nói xong, Lâm Nhã theo chân bố mẹ đi ra khỏi nhà hàng.

Nhìn thấy người nhà Lâm An Quốc trực tiếp rời đi như vậy, nhất thời cô út lạnh lùng nói: "Thật sự không biết bây giờ, bọn họ còn cái tư cách gì mà làm cao như vậy?" "Cho đến lúc chết cũng không qua lại, nói cứ như là ai đó muốn qua lại với bọn họ vậy!"

Nghe vậy, bác hai cũng lập tức hùa theo: "Anh cả chắc là do mất hết mặt mũi rồi nhưng đến chết vẫn muốn sĩ diện!"

Cùng lúc có một người trẻ tuổi nói: "Câu nói cuối cùng của chị Nhã nghe có chút chua xót đó. Chị Đinh Hằng xinh đẹp như vậy, cùng với bạn trai tất nhiên là một đôi trai tài gái sắc rồi, còn cần chị ta nói hay sao?" "Đó là điều dĩ nhiên rồi, mắt nhìn cười của con gái tôi, nhất định không có vấn đề gì!" Cô út lập tức nói tiếp, ngữ khí vô cùng kiêu ngạo. Chỉ có điều, bà cũng chưa từng nhìn thấy bạn trai của con gái, ngay cả ảnh chụp chung cũng chưa từng nhìn thấy. Nhưng chuyện nhỏ này sao có thể gây trở ngại cho bà, bà đã có những tưởng tưởng vô cùng đẹp đẽ và hoàn hảo về chàng rể là tương lai của tập đoàn Vạn Hải.

Nhưng mà, trên mặt Đinh Hằng vốn dĩ đang mang rất nhiều ý cười và sự đắc ý sau khi nghe xong câu nói của Lâm Nhã lại hiện lên một chút không tự nhiên. Hơn nữa sau khi nghe những lời khen của em họ và mẹ của mình, sắc mặt cô lại càng không tự nhiên hơn thậm chí còn có chút khó coi.

Nhưng không lâu sau vẻ mặt khó coi đó lại bị những lời khen những lời tâng bốc của họ hàng mà dần dần nhạt đi. tamlinh247.org trang web cập nhật nhanh nhất

Trong lòng cô còn hừ lạnh một tiếng: "Lâm Nhã, sau này khi tôi sẽ là con dâu của một gia đình giàu có rồi, tôi đã là tầng lớp thượng lưu rồi. Còn cô thì sao, từ này về sau chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, tôi xem có còn có thể làm cao được không."

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Trần Thanh Hà mới có thể đêm hết mọi sự tức giận nhìn sang Lâm An Quốc: "Cuối cùng người nhà Đinh Hằng bọn họ cũng lòi cái đuôi ra ngoài rồi, uổng công tôi hồi trước đối tốt với bọn họ như vậy.

Lâm An Quốc thì lại thở dài không nói gì. Nhưng mà thật sự rất rõ ràng, đối với những lời nói ác ý, có phần đáng kinh tởm, thậm chí còn có cả sự sỉ nhục của đám người kia, ông không về cảm thấy vui vẻ một chút nào. Ông chỉ là không muốn tranh cãi với bọn họ mà thôi. "Cái con bé Đinh Hằng đó đã thông báo trước với chúng ta rằng hai ngày sau bạn trai của nó sẽ mở tiệc chiêu đãi chúng ta. Đây chắc chắn không phải là mở tiệc chiêu đãi, rõ ràng là để khoe khoang, muốn cho chúng ta khó xử một phen đây." "Con bé đó hồi trước chắc chắn không thể so sánh được với Nhã nhà chúng ta, còn bây giờ, mới tìm được một người bạn trai thôi mà đã đắc ý gần chết rồi."

Trần Thanh Hà sắc mặt vô cùng khó coi không ngừng oán trách. Sau đó bà nhìn về phía Lâm Nhã, nói với cô ấy: "Nhã Nhã, con không thể bị con bé kia đánh bại được, tránh cho sau này nó sẽ đến trước mặt chúng ta vênh mặt lên tận trời." "Mẹ à, con không muốn bị đem ra so sánh với cô ta." Lâm Nhã nói. Đối với người chị họ Đinh Hằng kia, cô vẫn luôn cảm thấy vô cùng gai mắt. Đặc biệt là ở chỗ, lúc trước cô phát hiện ra Đinh Hằng có ý đối với Lâm Bình nhưng lại chưa bao giờ thể hiện ra ngoài mà lại âm thầm lấy danh nghĩa của cô. Nhìn vào thì tưởng là đến tìm cô chơi nhưng sâu bên trong lại không ngừng truyền tín hiệu đến cho Lâm Bình. Chị ta còn muốn dùng nhan sắc để hấp dẫn Lâm Bình. Lâm Nhã đã sớm nhìn thấu người chị này rồi. Lâm Nhã cảm thấy Đinh Hằng vô cùng chướng mắt nhưng cũng coi thường không muốn tính toán với cô ta. Nhưng hôm nay, bố mẹ đã phải nghe những lời châm chọc khiêu khích, vô cùng mất mặt. Sự tức giận đã lộ hẳn ra trên gương mặt mẹ, nhưng bố lại đè nén sự buồn bực trong lòng của mình.

Nhìn thấy một màn này, Lâm Nhã cũng không dễ dàng gì mà chấp nhận, đồng thời cũng tự trách bản thân mình.

Trong lúc này, hình như cô cũng không có cách nào để lấy lại thể diện cho bố mẹ. Ngay lúc này, trong đầu của Lâm Nhã đột nhiên nảy ra một ý kiến. Ở nhà hàng Hoàng Đông, Lâm Bình đã từ chối nghe lời khuyên của cô, khi rời khỏi Hải Châu đã nói với cô như thế này: "Bởi vì anh là Lâm Thanh Sơn, trước kia anh từng là tướng lĩnh nằm giữ hòa bình của một đất nước. Bây giờ anh lại là một vị anh hùng quy ẩn về vùng núi Thanh Sơn!" "Cho dù có nhìn về phía đất nước cũng sẽ nhìn thấy phần công lao đó của anh."

Lâm Nhã một mực cảm thấy anh ấy chính là nói dối, cố ý để cho mình có mặt mũi mới nói như vậy.

Nhưng mà ngay lúc này, cô thật sự mong muốn lời anh ấy nói là sự thật. Nếu như vậy thì thật tốt biết bao.

Nếu như là thật thì một nhà của Đinh Hằng lại lấy đâu ra một nửa sức mạnh có thể đứng trước mặt bố mẹ mà kiêu ngạo, mà nói lời châm chọc khiêu khích, làm bọn họ mất hết mặt mũi cơ chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK