Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216: Ông nội, chẳng lẽ ông hy vọng cháu làm người thứ ba sao?

Sau khi ngồi xuống, Trịnh Dịch Thành nhìn thấy vẻ cợt nhả trên mặt của Trịnh Khanh Kiều thì nhất thời vẻ giận dữ trên gương mặt ông cũng là kìm lòng không nổi mà dịu bớt đi, cuối cùng cũng không thể nổi giận nổi. “Cháu đó, cháu thật là... Trịnh Dịch Thành nhìn Trịnh Khanh Kiều, ông thật sự là không có biện pháp nào làm khó dễ đứa cháu gái yêu quý này mà. “Cháu có biết hay không, đã liên tục ba năm nay rồi, thôn nhà họ Trịnh của chúng ta đều không thể lấy được quyền sử dụng mảnh đất trồng dược liệu kia. Nếu năm nay lại không lấy được quyền sử dụng mảnh đất trồng dược liệu đó thì có lẽ một số thương nhân mua dược liệu đã hợp tác với chúng ta sẽ chuyển sang hợp tác với các thôn khác” “Nếu cha con Phan Huy Vũ trong cơn tức giận không chịu giúp thôn nhà họ Trịnh của chúng ta nữa, vậy thì giờ này, ở nơi đây, chúng ta lại kiếm đâu ra được một cao thủ như thế tới đây?”

Trịnh Dịch Thành nhìn Trịnh Khanh Kiều nói. Tuy rằng, ông ấy yêu thương Trịnh Khanh Kiều, nhưng ông vẫn phải nói cho cô ấy biết rõ ràng điểm lợi và điểm hại, để tránh cho Trịnh Khanh Kiều lại đi làm mất lòng cha con nhà họ Phan. “Cháu biết mà, cho nên không phải cháu đã mời Lâm Bình tới đây sao?” “Hơn thế nữa, cũng là do cha con nhà họ Phan kia làm bộ làm tịch. Ông nội, ngay cả cháu còn có thể nhìn ra được, cho dù là thật sự làm mất lòng bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ vẫn đi thôi. Ông không thấy khi mà ông nói sẽ trả thêm tiền thì khóe miệng thầy Phan Huy Vũ kia tràn đầy ý cười sao? Ông ta không đi mới là lạ đó. Cháu không tin ông không nhìn thấy được.”

Trịnh Khanh Kiều bĩu môi nói.

Trịnh Dịch Thành thở dài, nói: "Mặc dù là nói như vậy, nhưng nếu ông ta không dùng toàn lực khi thi đấu thì làm sao bây giờ? Mà chúng ta cũng đã nói trước là phải thắng cuộc thi võ thuật trước thì mới trả tiền rồi mà. Cháu không nghĩ tới điểm này sao?”

Nghe vậy, Trịnh Khanh Kiều lại bĩu môi nói: “Nếu bọn họ nghĩ muốn hợp tác lâu dài với chúng ta, mỗi năm ở đây đều có thể kiếm nhiều tiền như vậy từ chúng ta thì bọn họ sẽ không cố ý thua trận đấu đầu. Vì nếu không, sau này, còn ai muốn mời bọn họ nữa chứ?” “Thật ra là cháu đã hiểu rõ hết.” Trịnh Dịch Thành cốc nhẹ lên cái trán của Trịnh Khanh Kiều, tức giận nói. “Hơn nữa, có phải là cha con nhà họ Phan có vấn đề thật hay không thì cháu cũng đã mời Lâm Bình tới đây. Cậu ấy so với cha con họ Phan kia không biết lợi hại hơn bao nhiêu đầu “Ông nội, cháu nói cho ông nghe nè.

Trịnh Khanh Kiều đem toàn bộ đầu đuôi trận chiến trên đỉnh núi Ngũ Hành kể lại thật chi tiết cho Trịnh Dịch Thành nghe một hồi.

Nhưng mà, Trịnh Khanh Kiều còn chưa kể hết thì Trịnh Dịch Thành đã ngắt lời Trịnh Khanh Kiều. “Khanh Kiều, cháu nói rõ ràng cho ông nội nghe cái này đã, rốt cuộc mối quan hệ giữa cháu và người bạn học cùng trung học kia là gì?”

Trịnh Dịch Thành nhìn Trịnh Khanh Kiều, nghiêm mặt hỏi. “Là bạn học bình thường hay xin hỏi bài và quan hệ bạn bè a

Trịnh Khanh Kiều chớp mắt, hai mắt mở to, nhìn Trịnh

Dịch Thành có chút khó hiểu. “Thật sự?” Trịnh Dịch Thành có chút không tin. “Đương nhiên là thật rồi ạ. Ông nội, ông đang suy nghĩ cái gì vậy?” Trịnh Khanh Kiều liếc nhìn Trịnh Dịch Thành với một ánh mắt xem thường, bĩu môi nói. “Đã bao nhiêu năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe cháu nói đến bạn trai, mà từ trước tới nay lại chưa từng mang người bạn học linh tinh nào về nhà. Trịnh Dịch Thành dùng vẻ mặt nghi ngờ, liếc nhìn Trịnh Khanh Kiều. “Ông nội, ông ngừng lại đã... Trịnh Khanh Kiều vội vàng nói. “Cháu và cậu ấy chỉ là bạn học cùng trung học, hơn thế nữa cậu ấy đã có bạn gái rồi. Ngay cả bạn gái đều đã có thì chẳng lẽ cháu và cậu ấy lại có thể có quan hệ khác gì được chứ? Ông nội, chẳng lẽ ông hy vọng cháu đi làm người thứ ba sao?”

Trịnh Khanh Kiều bĩu môi. Nhưng cái cụm từ “người thứ ba” này cũng suýt chút nữa làm Trịnh Dịch Thành bốc hoa. “Nếu cháu dám đi trở thành người thứ ba, ông sẽ đuổi cháu ra khỏi nhà. Không bao giờ... nhận người cháu gái là cháu gái nữa, cháu có tin không?”

Trịnh Dịch Thành nghiêm túc nói. “Ơ kìa, ông nội, ông đang nghĩ cái gì thế? Bình thường con người cậu ấy chính là giống như thần thánh trên bầu trời, làm cho các nhân vật có máu mặt ở Tây Ninh đều phải cúi đầu, nịnh hót, nịnh bợ cậu ấy vì mục tiêu tồn tại. Làm sao có thể xứng đối với cậu ấy chứ? Cho dù cậu ấy thật sự muốn đi tìm người thứ ba đi chăng nữa thì cũng không đến lượt cháu đâu!”

Trịnh Khanh Kiều cười hì hì nói. “Cái gì mà không xứng đôi, cháu gái ông còn không xứng với ai chứ?” Ngay lập tức, Trịnh Dịch Thành trừng mắt nói. “Vậy ông cảm thấy cháu có thể xứng làm người thứ ba của cậu ấy sao?” Đôi mắt đẹp của Trịnh Khanh Kiều mở lớn, cô ấy cảm thấy giờ khắc này của ông nội đặc biệt đáng yêu.

Nhưng có điều khi đang nói tới đó thì Trịnh Khanh Kiều lại chuyển sang đề tài khác vì cô ấy sợ những lời nói lớn mật của mình sẽ làm ông nội tức đến phát bệnh mất. “Còn có, cháu mời Lâm Bình về đây, thật ra là vì muốn cậu ấy giúp đỡ thôn nhà họ Trịnh chúng ta. Lúc trước, cháu đã nói qua điện thoại với ông mà ông còn không tin. “Ông có biết Trần Tấn Long không?” “Thôi bỏ đi, chắc chắn là ông không biết đâu. “Vậy còn Thiên Môn?” “Thôi bỏ đi, chắc là ông cũng không biết đầu.

Trịnh Khanh Kiều có chút bất đắc dĩ.

Đương nhiên, Thiên Môn là cái gì cô ấy cũng không biết rõ. Nhưng mà thời điểm ở Tây Ninh, cô ấy mơ hồ nghe nói Lâm Bình đã đã chết vị Trần Tấn Long chính là cái gì mà người có máu mặt của Thiên Môn. "Dù sao, Lâm Bình so với cái người sư phó Phan Huy

Vũ kia lợi hại hơn không chỉ một trăm lần đầu.

Sau đó, Trịnh Khanh Kiều lại đem chuyện về trận chiến trên đỉnh núi Ngũ Hành mà cô ấy đã xem kể lại thật chi tiết, cẩn thận một lần nữa. Cô ấy chỉ sợ quên mất điều gì, rồi lại làm cho ông nội của mình hoàn toàn không thể hiểu hết được sự lợi hại của Lâm Bình. ТrцуeлАР*Р.cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Trịnh Khanh Kiều miêu tả sinh động như thật, rất có hình tượng. Mà trọng điểm chính là Lâm Bình đã xông ra lợi hại như thế nào. “Khanh Kiều, đây là cháu đang nói quá lên sao? Cái gì mà tốc độ nhanh như chớp? Còn một bước vụt qua mười mét? Còn dù đứng bất động tại chỗ, phi tới tảng đá liền nát vụn hoàn toàn? Lại còn có thể đạp chân lên khoảng không mà đi, đây là bay sao?"

Nói xong, bàn tay Trịnh Dịch Thành còn vươn ra sờ cái trần của Trịnh Khanh Kiều, nghi ngờ nói: “Cũng không có bị sốt, vậy tại sao lại có thể bị mê sảng rồi nói như thế?” "Nếu cháu nói cậu ấy giống như sư phó Phan Huy Vũ, chăm chỉ luyện võ rồi có thể luyện ra một sức mạnh rất lớn, một quyền là có thể đánh gãy một gốc cây dương thụ, một chưởng có thể chặt đứt một khối gạch, kể cả việc người bạn học đó còn nhỏ tuổi như vậy mà lại có thể luyện đến mức lợi hại được như sư phó Phan Huy Vũ, ông còn có thể miễn cưỡng tin tưởng. Nhưng mà người này lại...thổi phồng quá lắm rồi đó.

Trịnh Dịch Thành nhất định không tin.

Trịnh Khanh Kiều có chút bất đắc dĩ.

Nói thật, nếu không phải chính mắt cô ấy nhìn thấy những điều vừa kể thì mặc cho có là ai nói cho cô ấy nghe như vậy, cô ấy thực sự cũng không tin.

Nhưng sự thật lại đúng là như vậy đó.

Nhưng mà, cuối cùng mặc cho Trịnh Khanh Kiều mồm mép lải nhải, Trịnh Dịch Thành vẫn không thèm tin.

Trịnh Khanh Kiều vừa tức giận, lại vừa vô cùng chán nản. Lúc ấy tại sao cô ấy lại không nghĩ tới mở điện thoại tìm lại đoạn video nhỉ.

Nhưng đến khi nghĩ lại, Trịnh Khanh Kiều lại cảm thấy chỉ sợ ngay cả khi chính mình mở điện thoại tìm lại thì ông nội cô ấy cũng sẽ chỉ nghĩ đó là video đã qua chỉnh sửa mà thôi.

Ôi!

Không thể thuyết phục nổi ông nội.

Thật sự là đau đầu mà.

Trịnh Khanh Kiều có chút buồn phiền.

Xem ra, nếu Lâm Bình không làm những hành động như trong lời kể trước mặt bọn họ thì tất cả những người trong nhà họ Trịnh sẽ không bao giờ tin tưởng lời nói của cô ấy.

Đúng lúc này, trong đầu Trịnh Khanh Kiều bỗng nhiên có một ý nghĩ vụt lên.

Thật hy vọng, đến ngày hôm đó, cái người sư phó Phan Huy Vũ kia sẽ bị một người ở thôn khác đánh bại ở trên võ đài, sau đó để cho Lâm Bình phải ra tay giúp đỡ.

Nếu được như vậy thì không những sẽ làm cho hai cha con nhà họ Phan thích giả vờ giả vịt kia phải mất mặt, mà còn để xem từ nay về sau bọn họ còn dám làm ra vẻ ta đây, không coi ai ra gì nữa không?

Ngoài ra, cũng có thể làm cho Lâm Bình có dịp bộc lộ tài năng, để cho ông nội của cô ấy có thể biết được sự lợi hại của Lâm Bình.

Nhưng mà, nếu nói như vậy, thì số tiền mất tỷ mà thôn nhà họ Trịnh dùng để mới sư phó Phan Huy Vũ ra tay sẽ bị coi như là đổ sông đổ bể rồi.

Ba ngày sau.

Võ đài thi đấu cực lớn của năm thôn để cạnh tranh quyền sử dụng mảnh đất trồng dược liệu kia chính thức được lắp đặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK