Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng gấp, chờ đến khi thôn nhà họ Trịnh lấy được quyền sử dụng mảnh ruộng thuốc này thì lại tính sau Lâm Bình khẽ nói. Nếu như cần thiết thì anh thật sự sẽ cho người khống chế lại nơi này.

Cho dù không chiếm làm của riêng, cho phép sử dụng chung nhưng cũng phải đảm bảo được sự an toàn ở đây.

Nhất là sau khi có loại người như Phan Huy Vũ xuất hiện ở thôn nhà họ Trịnh, nếu như Phan Huy Vũ phát hiện ra sự đặc biệt của ruộng thuốc thì không chừng sẽ động lòng, thậm chí còn tiếc lộ tin tức ra bên ngoài nữa.

Nghe vậy, Diệp Thành cũng không nhiều lời thêm.

Thanh Sơn tự có quyết định.

Sắc trời đã dẫn tối, gần đến thời gian cơm tối nên Trịnh Khanh Kiều đưa Lâm Bình về nhà.

Thế nhưng, vào lúc này bỗng nhiên cô ấy lại nhận được một cuộc điện thoại.

Một lát sau, sắc mặt Trịnh Khanh Kiều hơi khó coi. “Sao vậy?”

Lâm Bình cười hỏi. “Ông nội bảo chúng ta cùng nhau ăn cơm với Phan Thiên Hành, nói rằng người trẻ tuổi sẽ có nhiều chuyện để nói, trùng hợp cũng có thể làm quen với nhau luôn.

Trịnh Khanh Kiều buồn bực nói.

Theo suy nghĩ trước kia của Trịnh Khanh Kiều thì ông nội Trịnh Dịch Thành của cô ấy sẽ dẫn cả nhà họ Trịnh ngồi lại với nhau rồi tiếp đãi Lâm Bình, tôn sùng anh.

Nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện Phan Huy Vũ khiến cho ông nội lại tiếp đãi bọn họ theo một cách thức khác.

Ngược lại, mọi người ai nấy đều lạnh nhạt với Lâm

Bình. Chuyện này khiến cho Trịnh Khanh Kiều vô cùng không vui. Đồng thời cô ấy cũng lo lắng rằng mặc dù ngoài miệng Lâm Bình nói không sao nhưng trong lòng sẽ để ý. “Không sao đâu.

Lâm Bình cười một tiếng, cũng không thèm để ý.

Đám người Trịnh Dịch Thành chỉ là người bình thường mà thôi, trong lòng bọn họ thì mình chỉ là một người bạn học thời phổ thông của Trịnh Khanh Kiều. Bây giờ có khách quý ngay trước mặt, đương nhiên phải long trọng tiếp đãi vị khách quý này rồi.

Lâm Bình không hề so đo những chuyện này, bởi vì cũng không đáng để anh so đo. “Trước kia tôi đã nói sẽ đi ăn đi uống đi chơi cùng cậu mà để bồi tội mà, cho dù cậu là nhân vật lớn nhiều người ngưỡng một thì cũng không được tức giận đấy.

Trịnh Khanh Kiều cau mũi, lựa lời nói.

Nhưng trong lòng lại thầm quyết định tối nay cô ấy nhất định phải tìm thời gian để nói rõ thân phận của Lâm Bình cho ông nội biết. “Không đâu.

Lâm Bình nói lại một lần nữa. “Được rồi, vậy tôi sẽ tạm thời tin tưởng cậu không lừa gạt tôi.”

Trịnh Khanh Kiều cũng cười lên.

Sau đó, Diệp Thành lại lái xe chở bọn họ về nhà. Chờ đến sau khi Lâm Bình và Trịnh Khanh Kiều trở lại thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Trịnh Dịch Thành và đám người lớn trong nhà cùng nhau chiêu đãi Phan Huy Vũ, còn đám trẻ nhà họ Trịnh thì thay phiên tiếp đãi Phan Thiên Hành, tất cả đều ở bên trong nhà.

Khi Lâm Bình và Trịnh Khanh Kiều đến chỗ Phan Thiên

Hành thì lúc này, trên bàn đã có không ít người ngồi xuống.

Sau khi đám người Lâm Bình đi vào cửa, trong nháy mắt tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt lên người bọn họ. “Thanh Kiều, mấy đứa đi đâu vậy? Tại sao bây giờ mới trở về?”

Ngay lập tức, một người đàn ông gần ba mươi tuổi đang ngồi trên bàn đứng dậy đi về phía Trịnh Khanh Kiều rồi cười nói. “Anh cả.”

Trịnh Khanh Kiều gọi một tiếng.

Đây là con trai lớn của nhà bác hai, bác hai của cô ấy kết hôn khá sớm nên cũng có em bé từ rất sớm. Vì thế mặc dù Trịnh Khanh Kiều đồng vai về với những người anh này nhưng trên thực tế cô ấy lại nhỏ hơn Trịnh Nguyên Đán mấy tuổi. "Người này chính là bạn học thời phổ thông của em à?”

Sau khi chào hỏi với Trịnh Khanh Kiều xong, Trịnh Nguyên Đán lại đi đến nhìn về phía Lâm Bình.

Trịnh Khanh Kiều khẽ gật đầu.

Sau đó, Trịnh Nguyên Đán lại đưa tay ra chào hỏi Lâm Bình: “Xin chào, tôi là Trịnh Nguyên Đán, anh cả của Thanh Kiều.

Mặc dù Trịnh Nguyên Đán không quá nhiệt tình nhưng cũng không xem như lạnh nhạt với anh, lễ phép rất đúng mực. Тrц*уeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Thấy vậy, Lâm Bình cũng đưa tay ra nằm lấy bàn tay của Trịnh Nguyên Đán rồi nói: “Lâm Bình. “Vậy người này là?”

Trịnh Nguyên Đán phát hiện sau lưng Lâm Bình còn có một chàng trai cường tráng thì tò mò hỏi.

Dù sao chỉ nghe thấy Trịnh Khanh Kiều đưa về một người bạn học phổ thông, không hề nghe nói có tới tận hai người. “Đây là bạn của Lâm Bình, tên Diệp Thành.” Trịnh Khanh Kiều giới thiệu.

Trịnh Nguyên Đán khẽ gật đầu, sau đó lại bắt tay với

Diệp Thành một cái xem như chào hỏi. Sau đó, cả ba người cùng nhau ngồi vào chỗ.

Trịnh Nguyên Đản thân là anh cả, vì thế lại lần lượt giới thiệu Lâm Bình và Diệp Thành với những anh chị em khác trong nhà họ Trịnh.

Cuối cùng, mới long trọng giới thiệu Phan Thiên Hành. “Thanh Kiều, Lâm Bình, Diệp Thành, đây là Phan Thiên Hành, con trai của thầy Phan Huy Vũ, cũng là một cao thủ đấy. Trước đó mọi người đã từng gặp mặt ở cửa thôn rồi đúng không?”

Trịnh Nguyên Đán nói.

Còn chưa đợi Lâm Bình đáp lại thì Phan Thiên Hành đã hừ lạnh một tiếng: “Sao có thể chưa gặp được chứ, người này còn lắc đầu với cha tôi nữa mà, xem thường cha tôi nên tôi có ấn tượng rất sâu.”

Trong giọng nói lại tràn đầy vẻ châm chọc.

Ngay lập tức, không khí trên bàn ăn cực kỳ lúng túng. Thế nhưng nhờ có Trịnh Nguyên Đán nhạy bén nói thêm vài câu điều hòa lại bầu không khí

Lúc này, Phan Thiên Hành mới hừ lạnh một tiếng rồi không nhìn Lâm Bình nữa. Sau đó, anh ta đứng dậy chìa tay về phía Trịnh Khanh

Kiều: “Cô tên Trịnh Khanh Kiều đúng không? Tên nghe rất hay."

Phan Thiên Hành khen một câu, sau đó chìa tay ra “Thanh Kiều, xin chào, tôi tên là Phan Thiên Hành, từ nhỏ đã đi theo cha luyện võ. Bây giờ nhà chúng tôi mở võ quán, mọi chuyện từ trên xuống dưới đều do tôi quản lý.

Lúc nói chuyện, ánh mắt Phan Thiên Hành nhìn Trịnh Khanh Kiều khẽ lóe lên một tia sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK