Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 138: Lâm Bình, đã lâu không gặp!

Đủ bằng chứng rõ rành rành trước mắt, sao Lâm Bình còn không biết hai người đến muộn này vừa làm trò gì trong trường chứ.

Trong đám bạn học cũ có mặt ở đây, trừ Lâm Bình còn một người khác nở nụ cười mờ ám, vẻ mặt hiểu rõ khi thấy hai người này.

Đó chính là Viên Phong. “Cậu Trần, cảm giác trở lại trường học tìm về ký ức thời thanh xuân thế nào?”

Viên Phong lập tức tươi cười nghênh đón Trần Giang

Sơn. “Rất tuyệt vời.” Trần Giang Sơn hớn hở đáp, ẩn ý trong câu nói đã rất rõ ràng. “Đúng rồi, hôm nay chúng ta còn gặp gỡ một vị khách nằm ngoài ý muốn, hai người đoán đó là ai?” Viên Phong lại nói với Trần Giang Sơn và Tề Ngọc. “Ai?” Trần Giang Sơn và Tề Ngọc đồng thanh hỏi lại, vẻ mặt có chút tò mò.

Nếu không phải là nhân vật quan trọng gì thì Viên Phong sẽ không cố tình nhắc tới người này. “Chính là Lâm Bình. Viên Phong nhưởng mày đáp. “Lâm Bình ư?” Hai người rất bất ngờ.

Hôm nay là cuộc họp lớp thời cấp 3, những người còn ở Hải Châu mà Viên Phong có thể liên lạc được đa số đều trình diện. Ai nấy cũng cố gắng ăn mặc tươm tất hết mức có thể.

Mặc dù có câu nói người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, nhưng có một loại người cho dù ăn mặc tầm thường đến mấy, nhưng khi đứng trong biển người thì người ta cũng có lập tức nhận thấy sự bất phàm của người đó.

Chỉ cần là khí chất của người đó đã đủ khiến mọi người chú ý.

Huống chi hôm nay Lâm Bình còn mặc một bộ vest thường ngày màu đen để tham dự bữa tiệc gia đình, thể hiện sức cuốn hút độc đáo của mình.

Chỉ thoảng liếc nhìn, Trần Giang Sơn và Tề Ngọc đã lập tức nhìn thấy Lâm Bình trong đám đông.

Ánh mắt Tề Ngọc hơi sáng lên, còn Trần Giang Sơn thì nở nụ cười lạnh lùng.

Năm đó, bởi vì Lâm Bình có thành tích học tập tốt nên Tề Ngọc thường xuyên nhờ Lâm Bình chỉ bài cho mình, khiến Trần Giang Sơn rất chướng mắt Lâm Bình. Viên Phong luôn nghe theo Trần Giang Sơn nên đương nhiên cũng gây xích mích với Lâm Bình nhiều lần. Đó chính là lý do nảy sinh mâu thuẫn giữa Viên Phong và Lâm Bình.

Chẳng qua hiện giờ, Tề Ngọc đã bị Trần Giang Sơn cưa đổ. “Lâm Bình, đã lâu không gặp. Tề Ngọc lên tiếng chào Lâm Bình, thản nhiên hỏi: “Bây giờ cậu thế nào rồi?” “Bắt taxi đến đây thì còn thế nào nữa?” Viên Phong thờ ơ đáp.

Nghe vậy, Tề Ngọc khẽ nở nụ cười. Tóm lại, coi như cô ta đã chào hỏi Lâm Bình rồi.

Còn Trần Giang Sơn thì dời mắt sau khi thấy Lâm Bình, cứ như thể trong mắt anh ta hoàn toàn không tồn tại một người như vậy. Ngay sau đó, ánh mắt anh ta đã bị thu hút bởi cô gái đứng bên cạnh Lâm Bình, đôi mắt hơi tỏa sáng.

Bởi vì Trần Tĩnh muốn trả áo cho Lâm Bình nên hôm nay, cô cố ý trang điểm kỹ càng theo kiểu tự nhiên, cột tóc đuôi ngựa, cho người ta cảm giác như cô gái hàng xóm thuần khiết. Vóc dáng cao gầy, vòng eo thon thả, cộng thêm vẻ đẹp khác hẳn với Tề Ngọc nay đã bị cuộc sống mài giũa đánh mất sự hoạt bát ngày xưa, không có điểm nào là không thu hút Trần Giang Sơn. “Cô gái này là ai vậy?”

Trần Giang Sơn mau chóng tiến lên, mỉm cười nhìn Trần Tĩnh, nhưng trong nụ cười cũng có chút khó hiểu. Đó là vì anh ta cũng có chút ấn tượng với cô gái này, chỉ cảm thấy hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ tên. “Cậu Trần đúng là bận rộn nên dễ quên, ha ha ha. Cô ấy chính là Trần Tĩnh, bạn cùng lớp với chúng ta. Viên Phong nhanh chóng giới thiệu.

Hồi còn đi học, ánh mắt của Trần Giang Sơn hầu như đều đặt trên người hoa khôi Tề Ngọc, chẳng hề chú ý tới một nữ sinh khép kín như Trần Tĩnh, thế nên nhất thời không nhớ cô là ai. Bây giờ được Viên Phong nhắc nhở, Trần Giang Sơn lập tức nhớ lại, đúng là trong lớp có một nữ sinh tên là Trần Tĩnh. “Chào Trần Tĩnh, tôi là Trần Giang Sơn. Nhiều năm không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp, làm tôi suýt nữa không nhận ra. Đều là lỗi của tôi, mong cô Trần đừng lấy làm phiền lòng Nhớ đọc truyện trên* tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Trần Giang Sơn vươn tay phải, mỉm cười áy náy nói.

Nếu là một cô gái khác nghe Trần Giang Sơn nói lời xin lỗi như vậy, cộng thêm thân phận con nhà giàu của anh ta thì chắc hẳn sẽ vô cùng vui mừng, có khi còn tranh thủ dịp này kéo gần quan hệ với Trần Giang Sơn, thậm chí còn chủ động sáp lại gần Trần Giang Sơn với tâm thể thấy người sang bắt quàng làm họ

Nhưng... Trần Tĩnh chỉ vươn tay phải, nhẹ nhàng chạm tay Trần Giang Sơn một chút theo phép lịch sự rồi thu tay lại, coi như là chào hỏi.

Trần Giang Sơn cũng không để ý tới thái độ lạnh nhạt của Trần Tĩnh. Ngược là Tề Ngọc thấy Trần Giang Sơn như thế thì vội vàng chạy lại gần anh ta, ánh mắt có phần ghen tuồng. “Gặp lại cũng coi như có duyên. Trần Tĩnh, nếu hôm nay chúng ta lại tình cờ gặp gỡ ở đây thì đó chính là duyên phận lớn lao.” Nói rồi, Viên Phong lại nhìn lướt qua mọi người: “Tôi đề nghị đêm nay mọi người cùng nhau đi ăn một bữa, không say không về, thế nào?”

Đến nay, Viên Phong cũng coi như là có chút thành tựu ở Hải Châu. Tất cả đều nhờ cậy vào cậu công tử bột Trần Giang Sơn, do đó Viên Phong luôn đặt chuyện của Trần Giang Sơn lên hàng đầu, chỉ mong sau này Trần Giang Sơn có thể dẫn dắt mình trèo lên đỉnh cao mới.

Bây giờ thấy Trần Giang Sơn có hứng thú với Trần Tĩnh, đương nhiên anh ta lập tức hiểu ngay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK