Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 595: Nhân vật phản diện bao giờ cũng chết do nói nhiều

Thấy Lâm Bình không chỉ không trả lời câu hỏi của cô ta mà còn hỏi ngược lại, mặt Mai Tuyết Lam lạnh đi.

Nhưng nghĩ đến tài học võ của Lâm Bình, Mai Tuyết Lam nghĩ chắc có lẽ bây giờ anh là một trong số ít những người có thiên phú nhất và mạnh nhất trên Trái Đất, vậy thì anh hơi kiêu ngạo cũng là bình thường.

Thế nên Mai Tuyết Lam không so đo với Lâm Bình nữa. Mai Tuyết Lam khẽ cười và nói: "Tôi là Mai Tuyết Lam, tới từ tiên đảo, đảo Đá!" "Tôi thấy anh rất có tài học võ, tuổi còn trẻ mà đã đến được cảnh giới hôm nay, hay là anh về đảo Đá cùng tôi đi. Chỉ cần anh chịu vào đảo Đá của chúng tôi, chắc chắn tương lai anh sẽ được trong dụng với thiên phú và thực lực của anh sớm thôi." "Hơn nữa, môi trường trên Địa Cầu này quá kém, năng lượng quá mỏng manh, nếu anh muốn đột phá đến cảnh giới Chân Thần trong môi trường này thì cho dù cực khổ tu luyện cả đời cũng chưa chắc có thể đâu." "Nhưng đảo Đá có năng lượng rất phong phú, Địa Cầu bây giờ không bằng một góc của nó đâu. Chỉ cần anh trung thành với đảo Đá chúng tôi thì có thể sẽ có cơ hội được đảo chủ chỉ điểm. Cộng thêm nguồn năng lượng phong phú cùng với các loại vật báu trong đất trời, có lẽ không được bao lâu anh sẽ đột phá cảnh giới Chân Thần đấy! Anh thấy sao?"

Nói rồi Mai Tuyết Lam hơi cao ngạo mà nhìn Lâm Bình.

Đảo Đá chính là tiên đảo mà bao nhiêu người muốn cũng không được. Bây giờ cơ hội đang được đặt trước mắt Lâm Bình, cô ta hoàn toàn không cho rằng Lâm Bình sẽ chối từ. "Đảo Đá?" Nghe Mai Tuyết Lam nói vậy, con ngươi Lâm Bình hơi co lại.

Những người này tới từ đảo Đá trong truyền thuyết đấy ư? Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự tồn tại tiên đảo là đảo Đá?

Nhưng nghĩ đến cấm địa Suối Vàng và nơi Yến Nhi đang ở, Lâm Bình không còn thấy kinh ngạc nữa. Có lẽ đảo Đá được gọi là tiên đảo này chẳng qua chỉ là một không gian đặc thù tồn tại trên Địa Cầu mà thôi! 'Cơ mà, Chân Thần? Cảnh giới phía trên Thần Cảnh là Chân Thần? Vậy không lẽ Thần Cảnh mới là Ngụy Thần thôi?' Lâm Bình nghi hoặc thầm nghĩ.

Nhưng hiển nhiên, bây giờ không phải là lúc đến hỏi Kenan Smith tạm thời được xem là được Lâm Bình cứu đang đứng bên cạnh cũng nghe những lời Mai Tuyết Lam vừa nói, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, mấy người này không phải Thần Cảnh của Việt Nam, chứ nếu là thật thì Việt Nam đã trở thành một siêu cường quốc đứng đầu thế giới rồi.

Nhưng, sau khi thở phào nhẹ nhõm thì Kenan Smith cũng trở nên căng thẳng.

Mấy người này không phải cường giả Thần Cảnh Việt Nam, mà qua cuộc nói chuyện vừa rồi thì hình như họ không thuộc về Địa Cầu hiện tại, chẳng lẽ là đến từ một thế giới nào khác ư? Các quốc gia lớn trên thế giới từng có chương trình nghiên cứu về chuyện trên Địa Cầu có tồn tại những thế giới khác nên bây giờ Kenan Smith cũng không bất ngờ lắm.

Ông ta cũng có thể nghe hiểu cô gái tên Mai Tuyết Lam đến từ đảo Đá đang mời chào Lâm Thanh Sơn. Vậy thì, đối mặt với cám dỗ có thể đột phá những ràng buộc của Thần Cảnh để thăng cấp lên Chân Thần, Lâm Bình có đồng ý không?

Ít nhất, nếu Kenan Smith là anh thì sẽ có ý định đó!

Sau khi Mai Tuyết Lam nói xong câu đó, Phùng Thu Trúc, người theo đuổi của Mai Tuyết Lam, chêm vào nói ngay: "Năng lượng trên Địa Cầu rất mỏng manh, không chỉ hạn chế sự phát triển thực lực của võ giả chúng ta mà còn hạn chế cả tuổi thọ. "Mà tại những nơi dồi dào năng lượng, hàng năm được nguồn năng lượng phong phú trong đất trời nuôi dưỡng, dù là người bình thường bình quân cũng có thể sống đến trăm tuổi. Còn như Thần Cảnh chúng tôi, nếu sức sống không bị chấm dứt thì thông thường ít nhất cũng sống được ba trăm năm, bốn trăm năm cũng không hiếm đâu." "Nhưng tôi nhìn Địa Cầu hôm nay, chắc là một Thần Cảnh nhiều nhất chỉ sống được hai trăm tuổi thôi mới được xem như là trường thọ" "Chỉ cần anh đi với chúng tôi, dù về thực lực hay về tuổi thọ đều có rất nhiều cơ hội để đột phá, anh thấy thế nào?" "Dĩ nhiên, trừ bỏ đảo Đá tiên đảo ra, chúng ta đảo Linh Côn cũng là một cái lựa chọn rất tốt, có lẽ còn thích hợp hơn ngươi." Sau câu này, anh ta còn lạnh nhạt nở nụ cười, bổ sung thêm: "Đúng rồi, tôi là đệ tử của đảo chủ đảo Linh Côn tiến, Phùng Thu Trúc!"

Thấy Phùng Thu Trúc cướp người với mình, Mai Tuyết Lam tức giận trừng Phùng Thu Trúc một cái. Thấy Mai Tuyết Lam trừng mình, Phùng Thu Trúc ngượng ngùng cười, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của cô ta.

Dù sao thì anh ta thích Mai Tuyết Lam là một chuyện, tranh đoạt những đệ tử ưu tú với tư cách là người của đảo Linh Côn lại là một chuyện khác. Công và tư vẫn phải rõ ràng! "Tôi là Trần Sơn đến từ đảo Trung, anh có thể tạm thời không cân nhắc đến việc gia nhập một tiên đảo, chỉ cần suy nghĩ xem có muốn đi cùng chúng tôi không là được!"

Trần Sơn cũng bổ sung một câu.

Chỉ có Hà Hồng mặc tây trang màu xanh thẫm kia hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu mày chịu gia nhập đảo Củ Mộc của chúng tao thì tao có thể không truy cứu hành động xúc phạm vừa rồi của mày!" "Mai Tuyết Lam, Phùng Thu Trúc, Trần Sơn, Hà Hồng!" "Đảo Đá, đảo Linh Côn, đảo Trung, đảo Củ Mộc!"

Lâm Bình híp mắt lại.

Thì ra bốn người này tới từ bốn trong năm tiên đảo ở nước ngoài trong truyền thuyết. "Không biết bây người của đảo Bắc đang ở đâu?" Lâm Bình cười khẩy.

Năm núi tiên ở nước ngoài, cũng có thể nói là năm hòn đảo tọa lạc trên biển được chia ra làm đảo Bắc, đảo Củ Mộc, đảo Trung, đảo Linh Côn, đảo Đá. Trong đó đảo Trung còn được gọi là đảo Giữa.

Bây giờ đã có người của đảo Đá, đảo Linh Côn, đảo Trung và đảo Củ Mộc, vậy người của đảo Bắc đầu?

Nghe vậy, sắc mặt của Mai Tuyết Lam, Phùng Thu Trúc, Trần Sơn và Hà Hồng đều thay đổi. Nhất là Hà Hồng, nét mặt của anh ta vô cùng lạnh lẽo, anh ta gằn giọng hỏi: "Mày muốn gia nhập đảo Bắc à?" "Tôi có muốn gia nhập hay không hoặc gia nhập vào đảo nào thì liên quan cái đếch gì tới anh?" Lâm Bình hừ lạnh một tiếng. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha* !!!

Mặc dù bốn người này rất mạnh, nhưng Lâm Bình vẫn tin rằng thực lực của bọn họ chỉ như Kenan Smith khi còn ở trạng thái đỉnh phong mà thôi, cùng lắm là mạnh hơn chút đỉnh.

Nếu Kenan Smith không bị anh đuổi giết suốt cả quãng đường, còn bị anh đánh cho trọng thương thì sao Hà Hồng này có thể đạp Kenan Smith về đây chỉ bằng một cước chứ.

Nếu giờ anh là Lâm Bình trước khi tiến vào sa mạc Ukata, khi đấu với bất kì ai trong số bốn người Mai Tuyết Lam, Phùng Thu Trúc, Trần Sơn hay Hà Hồng, nếu anh dùng hết mọi thủ đoạn thì có lẽ sẽ có cơ hội thắng. Nhưng nếu phải đối địch với bốn người này cùng một lúc, Lâm Bình chỉ có thể lẩn tránh đi mới bảo đảm được an toàn cho mình.

Mà hiện giờ thì mọi chuyện đã khác!

Nếu cả bốn người Mai Tuyết Lam, Phùng Thu Trúc, Trần Sơn và Hà Hồng đều tiến lên thì Lâm Bình vẫn có lòng tin bắt lại bọn họ được!

Chẳng qua Lâm Bình đang cân nhắc đến thân phận của bốn người và thế lực của các tiên đảo ở nước ngoài đang chống lưng cho họ! Có điều Lâm Bình cân nhắc không có nghĩa là Lâm Bình cho phép bọn người không thuộc về xã hội hiện đại ôm thái độ người trên cao mà cưỡi trên đầu anh, diễu võ giương oai trước mặt anh!

Lâm Bình biết, đang chưa rõ tình hình cụ thể mà trực tiếp giết chết những người này thì không ổn lắm, nhưng chỉ có đánh bọn chúng đến phục mới có thể khiến chúng hạ thấp cái tôi xuống. Hiển nhiên, một tên nhanh nhảu đoảng như Hà Hồng chính là một đối tượng vô cùng phù hợp.

Quả nhiên, Lâm Bình vừa dứt lời thì Hà Hồng lập tức tổ thái độ. "Thằng ranh kia, cho mày bậc thang mà mày không chịu xuống, cho mày cơ hội mà mày không cần, vậy thì đừng trách.." Hà Hồng gào lên, kích động chân nguyên trong cơ thể, dự định cho Lâm Bình một đòn tấn công chí mạng. Nhưng Hà Hồng còn chưa kịp nói hết thì Lâm Bình đã chuẩn bị từ trước đá vào ngực anh ta, đạp bay anh ta ra ngoài. "Ầm!" "Oành!"

Cú đá này của Lâm Bình đã đá Hà Hồng ra xa gần một ngàn mét, trong lúc đó, anh ta còn đụng vào phá hỏng mấy chiếc xe tăng bọc thép canh phòng ở bên ngoài cơ quan chỉ huy của các đoàn lính đánh thuê! Cuối cùng, Hà Hồng nện vào một chiếc xe tăng hạng nặng cách Lâm Bình và những người khác tầm ngàn mét, làm cả chiếc xe tăng đó bị đập xẹp lõm xuống.

Lúc này, người Hà Hồng mới ổn định trở lại. "Phụt!"

Hà Hồng phun ra một búng máu. Đồng thời, bên tại anh ta cũng vang lên một câu nói: "Nhân vật phản diện bao giờ cũng chết do nói nhiều, hôm nay tạm thời giữ cho anh một mạng, đừng có mà không biết phải trái nữa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK