Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dư Long Phi, không không không, Dư thiếu, Dư công tử, ngài đại nhân đại lượng, buông tha nữ nhi của tôi đi,ngài cần thận, tôi cho ngài, thậm chí là cả hai quả thận đều có thể cho các người, chỉ cầu cầu ngài buông tha nữ nhi của tôi được không?"

Hà An Phúc ôm lấy chânDư Long Phi, không ngừng cầu xin.

Nhưng mà Dư Long Phi một chút cũng không có thương hại, một cước đem Hà An Phúc đá văng "Ông đặc biệt tính xin cái gì vậy? Nếu lấy thận tùy tiện có thể tương xứng, tôi còn muốn cô ta làm gì?" "Cô ấy có tài cán mới vì em gái tôi đổi thận, là đời này, đời trước, cả cuộc đời đã tu luyện nhiều phúc, ông hẳn là nên cảm tạ mới đúng."

Dư Long Phi hừ lạnh một tiếng.

Rồi sau đó, hướng về trong đó một số các vệ sĩ vẫy vẫy tay. Vệ sĩ hiểu ý, đem một cái bao da đặt bên canh cầm lại, đưa cho Dư Long Phi.

Dư Long Phi kéo khóa của túi da ra, sau đó mở miệng túi, dốc xuống .

Run sợ.

Nhất thời, những xấp tiền giấy rơi ra khỏi túi da màu đen,rơi trên mặt đất xếp thành một núi nhỏ. "Lão già kia, nếu không quá ba phút, tôi đây lúc trước đã hứa liền sẽ thực hiện, đây là 1tỷ là tiền bồi thường cho các người." "Chỉ cần các người ngoan ngoãn nghe lời, chờ cô ta và em gái tôi thay đổi thận, sau đó tôi sẽ cho ... các người 1 tỷ nữa." "Chuyện tốt như vậy, các người phải thật quý trọng, nếu còn dám gây náo loạn, một đồng tiền cũng đừng hòng có được . "Còn có, ông yên tâm, Tiểu Niệm, cuối cùng tôi sẽ trả về cho các người, cam đoan vẫn là nguyên vẹn, cho nên, làm người, thức thời một chút, biết chưa?"

Dư Long Phi ngồi xổm xuống.

Vỗ vỗ mặt Hà An Phúc, khóe miệng gợi lên một độ cười lạnh.

Rồi sau đó, lại đứng lên. "Mang Tiểu Niệm theo, chúng ta đi." Dứt lời, Dư Long Phi nhìn ra bên ngoài cửa. "Tiểu Niệm!" "Em gái ....."

Hà An Phúc cùng Hà Tuấn Lương, muốn ngăn cản, nhưng hữu tâm vô lực, "Ba, anh, các ngươi nhất định phải sống thật tốt." "Các người nhất định phải sống thật tốt." “Con đã gọi cho anh Lâm Bình tới. ....

Âm thanh của Hà Tiểu Niệm dần dần biến mất. Đợi cho Dư Long Phi mang theo Hà Tiểu Niệm rời khỏi, hàng xóm chung quanh, lúc này mới đều dám đi ra. "Làm bậy quá, làm bậy quá!"

Trong đó một bà lão trung niên hai mắt đỏ bừng nói. Chỉ là, có Dư gia ở trước mặt, bọn họ căn bản không thể giúp cái gì.

Khi Nguyễn Xuyên lái xe đến, thời điểm chạy vào bên trong An Phúc gia, Dư Long Phi đã mang theo Tiểu Niệm rời khỏi.

Lâm Bình xuống xe, nhìn bên ngoài nhà của Hà An Phúc, vây quanh không ít người, bên trong còn vài tiếng khóc.

Lâm Bình trong lòng trầm xuống, từng bước đi tới, dường như bước khoảng mười bước chân là đến.

Trong chớp mắt, xuất hiện ở tại bên ngoài Hà An Phúc "Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Bình trầm giọng hỏi.

Trong đó một người đàn ông trung niên nghe được âm thanh, quay lại nhìn Lâm Bình, không quen biết anh nhưng vẫn thở dài: "Ai, thật sự là làm bậy nha, một nhà lão Hà, cho tới nay đều là giữ khuôn phép làm người, không nghĩ tới, trời giáng tai họa bất ngờ, gặp phải Dư gia, lão Hà bị đánh gảy một chân, con của ông ấy là Hà Tuấn Lương cũng vô cùng thê thảm, về phần em gái của hắn là Tiểu Niệm, đã bị người Dư gia mang đi, một cô nương ngây thơ trong sáng như vậy, chỉ sợ ... Khi kể đến đây, người đàn ông trung niên không có nói thêm gì đi nữa, chỉ thở dài.

Nghe vậy cả người Lâm Bình đột nhiên là bộc phát ra một sự chết chóc trước nay chưa từng có, làm cho người đàn ông trung niên kia cả người chợt lạnh, nháy mắt toàn thân nổi da gà, có chút hoảng sợ nhìn về phía Lâm Bình. "Cám ơn."

Lâm Bình nói một câu, sau đó thoát ra khỏi vòng vây của mọi người, bước nhanh đến chỗ của Hà An Phúc. "Ba, người làm sao vậy?" "Ba, người đừng làm con sợ ? Người làm sao vậy?" "Ba... ...Ba......!"

Lúc sau Lâm Bình đi vào, nhìn thấy cảnh một người mặt mũi bầm dập, toàn thân không có chỗ nào bình thường đang ôm một người đàn ông trung niên không ngừng hộ. Đó không phải Hà An Phúccùng Hà Tuấn Lương, còn có thể là ai?

Lúc này, Lâm Bình lập tức bước tới, ngồi xổm xuống: "Tuấn Lương, để tôi xem xem."

Nghe thấy âm thanh, Hà Tuấn Lương ngay tức khắc ngẩng đầu nhìn về hướng Lâm Bình.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong mắt còn hiện lên một tia nghi hoặc, hiển nhiên cũng không lập tức nhận ra Lâm Bình đến. "Tôi là Lâm Bình." Lâm Bình nói.

Trong khi nói chuyện, cũng không cần biết Tuấn Lương có đồng ý hay không, trực tiếp là đem Hà An Phúc bên cạnh dứt khoát đặt tay lên chỗ ngực của Hà An Phúc.

Nhất thời, Lâm Bình khẽ cau mày, sau đó. Cập nhật nhanh nhất trê*n tamlinh247.org

Một luồng tinh hoa nguyên thủy bắt đầu dọc theo bàn tay Lâm Bình, đưa vào trong cơ thể Hà An Phúc. "Lâm Bình, là cậu? Cậu thật sự đến đây?"

Hà Tuấn Lương có chút kinh ngạc nhìn Lâm Bình, trước đó Tiểu Niệm nói gọi điện thoại cho Lâm Bình, Hà Tuấn Lương trong khoảng thời gian ngắn, còn có chút không phản ứng lại, tưởng chính mình nghe lầm "Là tôi."

Lâm Bình gật gật đầu.

Một lát sau, Lâm Bình thu tay lại.

Mà Hà An Phúc, rốt cục cũng là tỉnh dậy. "Tiểu Niệm, Tiểu Niệm đâu? Tiểu Niệm đâu?"

Hà An Phúc sau khi tỉnh lại, lập tức kêu lên. "Chú Hà, cháu là Lâm Bình, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ đem Tiểu Niệm an toàn trở về. Lâm Bình lập tức nói.

Nghe được câu đó, Hà An Phúc liền nhìn về phía Lâm Bình, "Lâm Bình . . . . . Cháu có thể hay không cứu Tiểu Niệm? Cháu mau cứu Tiểu Niệm ra, van cầu cháu, mau cứu Tiểu Niệm"

Sau khi nhìn Lâm Bình, Hà An Phúc trong nháy mắt đem hy vọng đặt ở trên người Lâm Bình.

Cho dù Lâm Bình là người xấu, tội ác tày trời, phía sau Hà An Phúc cũng không để ý. Ông thầm nghĩ có thể cứu con gái mình quay về là tốt rồi. "Tiểu Niệm làm sao vậy? Em ấy đi đâu vậy?" Lâm Bình bật người hỏi. "Mấy phút trước, Tiểu Niệm đã bị Dư gia Dư Long Phi mang đi " Hà Tuấn Lương nhanh chóng nói, đem những chuyện vừa xảy ra tóm tắt ngắn gọn.

Nghe vậy trong mắt Lâm Bình tỏa ra sát khí.

Từ lúc Lâm Bình bị thương xuất ngũ về đến nay, đây là lần đầu tiên, có sát ý điên cuồng như vậy, thậm chí so với thời điểm Trần Tấn Long bắt đi Tô Uyên sát ý càng đậm hơn. "Người phụ trách trị an của thành phố, Vương An Khang đâu?"

Lâm Bình hỏi một câu.

Lúc trước hắn đã nhờ Vương An Khang âm thầm hỗ trợ, chiếu cố cả nhà Hà An Phúc. "Hắn đã bị điều đi một năm nay rồi." Bên cạnh có người nói ra tiếng. "Vậy mọi người có biết chó má Dư Long Phi lúc trước có đi xe gì,biển số xe ra sao không?"

Lâm Bìnhhít sâu một hơi, lại hỏi. "Tôi nhớ rõ, là xxxxx"

Nghe được những lời của Lâm Bình, hàng xóm xung quanh, có một người lập tức nói. "Cám ơn."

Lâm Bình đứng dậy, nói.

Rồi sau đó, hướng về phía Nguyễn Xuyên, nói: "Liên hệ với thành phố, ngăn xe của Dư Long Phi lại!"

Giờ khắc này, Lâm Bình thanh âm, trước nay chưa lạnh lẽo đến thế! Tràn ngập sát ý dày đặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK