Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 198: Nói với Lâm Bình rằng nếu như muốn cứu người phụ nữ của cậu ta thì lập tức đến đỉnh núi

Sau khi trải qua một trận hét thảm, Tô Hùng Cường cố gắng kìm nén lại tiếng kêu thảm thiết của mình. Cả khuôn mặt ông đều vặn vẹo hết cả lại, tràn đầy ảm đạm, không hề có chút huyết sắc nào.

Mồ hội trên trán lại không ngừng tuôn ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng những người nhà họ Tô đều vô cùng sợ hãi. “Trần Tấn Long, tôi tuyệt đối sẽ không để ông đưa con gái tôi đi đâu.

Tô Hùng Cường cắn răng, nhìn Trần Tấn Long rồi khó khăn nói. Nghe vậy, ánh mắt Trần Tấn Long dời lên người Tô Hùng Cường, sau đó lạnh lùng nói: “Cũng ra dáng đàn ông quá đấy.” “Nhưng mà, như thế cũng không làm thay đổi được quyết định của tôi đầu.

Dứt lời, Trần Tấn Long không nhìn Tô Hùng Cường nữa. “Trần Tấn Long, ông đừng hiếp người quá đáng. Tô Thái Trọng nhìn thấy tình cảnh thảm hại của Tô Hùng Cường cùng với vẻ lạnh lùng ngông cuồng của Trần

Tấn Long thì khí huyết đều tuôn trào, suýt chút nữa đã ngã xuống đất. Thế nhưng, Trần Tấn Long lại bịt kín tại, tỏ vẻ không muốn nghe nữa. “Tất cả mọi người, không cho phép đi thông báo với Tô

Uyên.

Lúc này, Tô Hùng Cường chịu đựng sự đau đớn giống như lục phủ ngũ tạng bị cắt đứt vậy, khó khăn lên tiếng một lần nữa.

Trong lúc nhất thời, những người của nhà họ Tô khắp cả sảnh đường đều không biết phải làm sao.

Nhưng động tĩnh ở đây lại quá lớn, ngay lập tức đã truyền đến tại những người nhà họ Tô khác.

Lúc này, Tô Bảo Ngọc bị cấm túc ở nhà họ Tô, sau khi nghe thấy tin tức này thì khẽ sửng sốt trong chốc lát. Sau đó, cô ta vội vàng chạy đến chỗ Tô Uyên ở.

Giờ khắc này, trong đầu Tô Bảo Ngọc hoàn toàn không có ý gì khác. Cô ta chỉ nghĩ rằng nếu như Tô Uyên bị Trần Tấn Long đưa đi thì cho dù bị lăng nhục hay bị giết đều là cơ hội để cô ta có thể gả vào nhà họ Lý.

Ôm suy nghĩ như vậy, Tô Bảo Ngọc lập tức bùng phát tốc độ chạy chưa từng thấy.

Cô ta đi tới chỗ ở của Tô Uyên. “Tô Uyên, Tô Uyên

Tô Bảo Ngọc khẽ kêu lên. “Sao vậy?”

Một lát sau, Tô Uyên mở cửa đi ra.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy cô ta thì thái độ của cô cũng không lạnh không nóng. “Cô còn ở đây làm gì nữa? Trần Tấn Long đã đến nhà chúng ta, ra tay với bác hai rồi, bọn họ còn chỉ đích danh muốn tìm cô đấy. Nếu trong vòng một tiếng cô không xuất hiện thì bác hai sẽ mất mạng đấy”

Tô Bảo Ngọc vội nói. “Cái gì?”

Tô Uyên trợn trắng mắt. “Bọn họ đang ở đâu?” “Ở phòng nghị sự.

Nghe vậy, Tô Uyên vội vàng chạy đến phòng nghị sự.

Thế nhưng, vừa mới ra cửa thì Tô Uyên lại vội vàng quay đầu nói với Tô Phi Tuyết đang chơi trong nhà: “Phi Tuyết, mẹ muốn ra ngoài một lát, chờ chút nữa bà sẽ đến đây chơi với con có được không?”

Tô Phi Tuyết khôn khéo gật đầu.

Sau đó, Tô Uyên mới chính thức chạy đến phòng nghị sự, đồng thời trên đường đi cũng gọi điện cho Trình Thục Nữ để nhờ bà đến chăm sóc Tô Phi Tuyết một chút. Ngược lại, cô cũng không nói chuyện của Trần Tấn Long đã đến nhà cho bà biết.

Vào lúc Tô Uyên chạy đến phòng nghị sự, Tô Hùng Cường đã khổ sở đến mức cả người co rúm ở một chỗ.

Cả đại sảnh đều là người nhà họ Tô nhưng vì sợ hãi Trần Tấn Long nên không ai dám đến đỡ Tô Hùng Cường cả. "Cha!"

Sau khi nhìn thấy Tô Hùng Cường, Tô Uyên lập tức chạy vọt tới đỡ ông lên. “Tô Uyên, con... con đến đây làm gì?”

Tô Hùng Cường cắn răng nói, đồng thời khỏe miệng cũng đau đến mức co quắp nhưng ông vẫn không quên kéo Tô Uyên ra phía sau để bảo vệ. Tô Uyên ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tấn Long đang ngồi trên ghế, cả người toát ra uy thế hiên ngang, tức giận nói: “Ông đã làm gì cha tôi vậy?” “Chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, nếu như cô đã đến thì đương nhiên tôi sẽ không làm khó ông ta nữa.

Trần Tấn Long nhàn nhạt nói.

Sau đó, ông ta lại vỗ lên người Tô Hùng Cường một lần nữa.

Ngay lập tức, Tô Hùng Cường bị Trần Tấn Long chạm nhẹ thêm một cú nữa vào người, những cảm giác khó chịu khi nãy cũng dần dần giảm đi. Lúc này, cả người Tô Hùng Cường cứ giống như bị hút khô khí lực vậy, tê liệt ngã xuống đất. “Cô, đi cùng với tôi.”

Trần Tấn Long nhìn về phía Tô Uyên rồi hờ hững nói. “Nếu như tôi không đi thì sao?”

Tô Uyên cắn răng, căm tức nhìn Trần Tấn Long. “Nếu như cô không muốn tận mắt nhìn thấy cha cô chết, vậy thì tốt nhất nên nghe theo lời tôi.”

Trần Tấn Long lạnh lùng nói, trong ánh mắt lại càng lạnh lẽo hơn.

Sắc mặt Tô Uyên khẽ thay đổi. Sau đó, Trần Tấn Long ra vẻ không quan tâm đến Tô Uyên nữa, xoay người đi ra ngoài.

Hai người Trần Long và Trần Lân đi đến bên cạnh Tô Uyên, lạnh lùng nói: “Cô xinh đẹp như vậy, nếu như bị phá hủy thì thật đáng tiếc. Xin mời!”

Tô Uyên đứng yên tại chỗ, hàm răng cắn lại thật chặt. "Ai dám đưa con gái tôi đi, tôi sẽ liều mạng với người đó."

Lúc này, Tô Hùng Cường khó khăn bò dậy, cố gắng kéo Tô Uyên về sau lưng mình.

Thế nhưng Tô Hùng Cường vừa mới đứng dậy thì Trần Long đã giơ tay ra, tùy tiện vung lên đập vào ngực Tô Hùng Cường. Ngay lập tức, cả người ông trực tiếp bay ra ngoài cách xa mấy mét, lúc này mới rớt xuống đất.

Sau đó, một ngụm máu phun ra ngoài. "Cha..."

Ánh mắt Tô Uyên khẽ thay đổi. “Tôi đi cùng các người”

Cuối cùng, Tô Uyên vẫn cắn răng gật đầu.

Sau đó, đi theo bọn họ ra ngoài.

Thấy tình trạng thảm hại của Tô Hùng Cường, Tô Thái Trọng đứng dậy nhưng còn chưa kịp nói gì cả thì tức giận công tâm, một ngụm máu phun ra ngoài. Kế đó lại té xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Còn những người khác đều câm như hến, đối với chuyện Tô Uyên đi đưa đi thì không hề dám nói nửa lời ngăn cản.

Chỉ đồng loạt vọt đến bên cạnh Tô Thái Trọng.

Thế nhưng, ngay tại lúc Trần Tấn Long đưa Tô Uyên đi, vừa mới rời khỏi phòng nghị sự thì bỗng nhiên bốn phía trên nóc nhà lại xuất hiện sáu thân ảnh, lần lượt nhảy xuống.

Chặn đường đám người của Trần Tấn Long.

Người dẫn đầu chính là Lê Vũ, là người được Lâm Bình sắp xếp âm thầm bảo vệ mẹ con Tô Uyên từ khi ở Hải Châu.

Ngoại trừ Lê Vũ thì còn có năm người khác, đồng loạt cầm súng chỉ vào ba người Trần Tấn Long.

Mọi chuyện có thay đổi dẫn đến sự chú ý của những người nhà họ Tô đang ở bên trong phòng nghị sự. Bỗng nhiên xuất hiện sáu người mặc đồ đen ở đâu vậy chú? Т*rцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Mà Tô Hùng Cường nhìn thấy cảnh tượng này thì đột nhiên trong lòng lại dâng lên một niềm hy vọng. “Trần Tấn Long, Tô Uyên là... Lê Vũ ngăn cản trước người Trần Tấn Long, cho dù Trần Tấn Long đã là tông sư hóa cảnh, còn anh ta chỉ là ám vệ bình thường mà thôi nhưng trên mặt Lê Vũ vẫn không hề có một chút sợ hãi nào, nghiêm túc nói với ông ta.

Chỉ là ba chữ "Lâm Thanh Sơn” còn chưa kịp nói ra thì Trần Tấn Long lại cười lạnh: “Tôi biết cô ta chính là phụ nữ của Lâm Bình. “Nhưng mà nếu như các người là thuộc hạ của Lâm Bình, vậy thì các người cũng nên hiểu rõ chỉ với sức lực của các người mà lại dám dùng súng chĩa vào tông sư hóa cảnh sao?” “Tôi nên nói rằng các người to gan hay là dốt nát đây?” Lời nói của Trần Tấn Long vừa dứt thì cả người ông ta đều hơi nhanh chóng lao đi như một mũi tên vậy.

Tất cả thành viên của tổ ám vệ, bao gồm cả Lê Vũ đều lập tức bay ngược trở ra, trực tiếp phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Trong chớp mắt đã bị trọng thương, trong đó có hai tên thực lực khả yếu nên đã bỏ mạng tại chỗ. “Nói với Lâm Bình rằng nếu như muốn cứu người phụ nữ của cậu ta thì hãy đến đỉnh núi Ngũ Hành!”

Tại phía tây Thái Bình Dương, ở một hòn đảo vô danh nào đó.

Lâm Bình đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá ngầm, đột nhiên mở hai mắt ra, trong ánh mắt giống như có tia sáng chiếu vào vậy.

Vô cùng chói sáng.

Lâm Bình chậm rãi thở ra một ngụm khí. “Thanh Sơn, vết thương của anh khôi phục thế nào rồi?"

Thấy vậy, Chu Thanh luôn chờ đợi ở bên cạnh bèn vội vàng tiến lên hỏi, gương mặt tràn đầy sự quan tâm. “Hiệu quả tốt hơn so với dự đoán, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể so sánh với nước thần được hình thành tự nhiên trong thiên địa. "Nhưng vết thương cũng đã khôi phục được hai ba phần rồi."

Lâm Bình cười nói. “Vậy thì tốt rồi."

Gương mặt Chu Thanh tràn đầy nụ cười sáng lạn.

Nụ cười khuynh thành!

Thế nhưng ngay lúc này, điện thoại di động trên người Chu Thanh đột nhiên vang lên.

Nụ cười trên mặt cô ấy khể thu lại, hơi nhíu mày.

Đây không phải là điện thoại di động mà cô ấy hay dùng hằng ngày, mà là được đặc biệt chế tạo ra, tất cả mọi thông tin truyền đi đều được mã hóa đặc biệt.

Nếu như không phải có chuyện gì thì sẽ không có người liên lạc.

Chu Thanh vội vàng lấy ra, sau khi nhìn thấy tin tức phía trên thì sắc mặt lập tức thay đổi. “Thanh Sơn, Trần Tấn Long đã giết hai thành viên trong tổ ám vệ phải đi bảo vệ Tô Uyên, sau đó đưa cô ấy đi rồi.”

Trong nháy mắt, gương mặt xinh đẹp của Chu Thanh đã phủ đầy sương lạnh.

Nghe vậy, vẻ mặt của Lâm Bình cũng đột ngột lạnh xuống. “Giết!”

Một lát sau, Lâm Bình chỉ nói ra một từ duy nhất. Sau đó bước lên một bước, dùng tốc độ nhanh nhất để phi người lên không trung, dừng lại trên một chiếc trực thăng tư nhân.

Đợi đến khi Lâm Bình rời đi, chỗ đá ngầm anh ngồi xếp bằng trước kia nương theo gió thổi, nhanh chóng hóa thành bọt nước, phiêu tán trong không khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK