Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 237: Tô Uyên khác thường!

Chiều hôm đó, Lâm Bình vào nhà họ Tô sống.

Tô Thái Trọng sắp xếp phòng ở cho Lâm Bình, cách phòng của Tô Uyên vài chục mét.

Mặc dù không nằm sát nhau, nhưng cũng không quá xa.

Tô Thái Trọng nhận ra, Lâm Bình không thích được người khác nịnh hót, vì thế ông cụ khiêm khắc căn dặn những người trong nhà họ Tô, không có sự cho phép của

Lâm Bình, tuyệt đối không được đến làm phiền Lâm Bình.

Nhưng, trong đó có một ngoại lệ, đó là Tô Bảo Ngọc. Tô Bảo Ngọc đã lấy lý do đẹp đẽ là vì để chuộc lỗi lầm trước đây.

Cô ta chủ động sắp xếp người dọn dẹp phòng của Lâm Bình thật sạch sẽ.

Cách bày trí cũng đơn giản giống như Lâm Bình nói. Tô Thái Trọng, Tô Minh Thành và Tô Hùng Cường dẫn đường cho Lâm Bình đến phòng của anh.

Tô Bảo Ngọc đã đuổi những người khác đi rồi, cô ta chuẩn bị bộ tách trà, định chậm trà cho Lâm Bình. “Thưa cụ, lần này làm phiền cụ rồi.”

Lâm Bình nhìn xung quanh, đúng là phong cách yêu thích của anh. “Anh vừa ý là được.”

Tô Thái Trọng cười nói.

Thấy Lâm Bình không định giữ họ lại trò chuyện, Tô Thái Trọng hiểu ý mà dẫn những người khác rời khỏi. “Ông nội, trà châm gần xong rồi, hay là cháu châm xong trà cho anh Bình hằng đi nhé?”

Tô Bảo Ngọc đang châm trà, nhìn Tô Thái Trọng và nói. Tô Thái Trọng nhìn Lâm Bình.

Tô Bảo Ngọc cũng nhìn Lâm Bình, cảm thấy hơi căng thẳng. Lâm Bình nhàn nhạt nhìn cô ta. “Ừ”

Lâm Bình gật đầu.

Lúc này Tô Thái Trọng cùng những người khác mới rời đi.

Sau khi Tô Thái Trọng cùng những người khác rời đi, Lâm Bình cũng không nhìn Tô Bảo Ngọc nữa, mà là đi sang bên kia rồi ngồi xuống. Anh nhắm mắt trầm tư.

Nửa tháng sau, anh sẽ rời khỏi Tây Ninh, đến chỗ cuộc thi do Thiên Môn tổ chức, nhổ bỏ cái đinh Thiên Môn này. Đồng thời dẫn theo những người mà tổ chức Ám Dạ bắt được, đến tận cửa tính sỔ.

Sau cùng, Lâm Bình còn định đến đảo Phú Quốc một chuyến.

Lão Triệu Huyền Thanh đó, Lâm Bình vẫn chưa quên.

Lần này, nếu không có được thứ khiến anh hài lòng, chỉ việc ông ta giúp nhà họ Lý cưới Tô Uyên, Lâm Bình sẽ không để yên cho ông ta

Mà Lâm Bình cũng đang suy nghĩ, trong vòng nửa tháng trước khi anh rời khỏi Tây Ninh, nên làm cách nào để thân thiết với Tô Uyên.

May mà tối nay, tuy Tô Uyên vẫn lạnh lùng với anh. Nhưng ít ra câu nói “không còn gặp anh nữa” coi như thật sự không có hiệu quả rồi. Đây là một sự tiến triển rất tốt. “Anh Bình, tôi đã châm trà xong rồi, mời anh!”

Lúc này, giọng nói của Tô Bảo Ngọc bỗng vang lên.

Sau đó, cô ta bưng tách trà làm bằng đất sét tử sa bóng láng tinh xảo cho Lâm Bình. Lâm Bình nhìn Tô Bảo Ngọc.

Cử chỉ của Tô Bảo Ngọc rất tao nhã, đúng là phong thái của cô gái sinh ra trong gia tộc lớn. Có điều, Lâm Bình rất tinh mắt, nên đã nhanh chóng nhận ra Tô Bảo Ngọc hơi căng thẳng. “Để ở đó đi.

Lâm Bình nhàn nhạt nói.

Anh chỉ nghĩ Tô Bảo Ngọc hơi sợ mình. Nói xong, Lâm Bình không nói thêm gì nữa.

Ý của anh đã rất rõ ràng: 'Cô có thể đi được rồi. Anh thật sự không có ấn tượng tốt với người phụ nữ

Lâm Bình chỉ là không muốn tính toán với cô ta mà

Tô Bảo Ngọc cắn môi.

Giờ đã bắt cô ta rời khỏi rồi sao?

Có điều, trong lúc Tô Bảo Ngọc suy nghĩ, làm cách nào để bản thân có thể ở lại, làm cách nào mới có thể khiến Lâm Bình uống tách trà này.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên. “Lâm Bình.

Là giọng của Tô Uyên.

Nghe xong, bàn tay bưng tách trà của Tô Bảo Ngọc hơi run lên.

Cô ta suýt làm đổ nước trà.

Tô Bảo Ngọc nhanh chóng đặt tách trà xuống. Sau đó cô ta quay người nhìn Tô Uyên.

Tô Bảo Ngọc thầm mắng trong lòng: 'Con điểm Tô Uyên sao lại tới đây chứ? Chẳng phải cô ta không gặp Lâm Bình sao?

Nhưng trong lòng chửi mắng là thế, ngoài mặt Tô Bảo

Ngọc vẫn gọi: “Uyên

Tô Uyên thoáng nhìn Tô Bảo Ngọc, không thèm quan tâm cô ta.

Cô nhìn thẳng Lâm Bình. “Uyên

Lâm Bình lập tức đứng dậy, gọi cô. Anh thật sự không ngờ, Tô Uyên lại có thể chủ động đến tìm anh. “Tôi nói rồi, đừng gọi tên tôi.” Tô Uyên lạnh lùng nói. “Làm phiền chị ra ngoài một chút, được không?” Sau đó, Tô Uyên lại nhìn sang Tô Bảo Ngọc. Tô Bảo Ngọc nghiến răng.

Nhưng lúc nhìn thấy Lâm Bình, cơ thể cô ta lại run lên, chỉ có thể rời khỏi với dáng vẻ không tình nguyện.

Sau khi Tô Bảo Ngọc ra ngoài, Tô Uyên mới nhìn sang Lâm Bình: “Chẳng phải tối qua anh nói, anh muốn ký thêm một bản hợp đồng với tôi sao?” “Em đồng ý rồi?” Vẻ mặt Lâm Bình vui mừng. “Phải, tôi đồng ý, những điều khoản khác giống như trước đây, nhưng có một điều cần được sửa lại, mỗi tuần anh chỉ có thể đến nhà họ Tô gặp Phi Tuyết vào ngày cuối tuần, những ngày khác, anh không được đến nhà họ Tô, cũng không được gặp Phi Tuyết, cũng không được xuất hiện trước mặt tôi.”

Tô Uyên lạnh lùng nói.

Không ngờ Lâm Bình lại vào sống trong nhà họ Tô.

Nếu Lâm Bình cứ sống ở đây, vậy Tô Uyên có thể đoán trước, Tô Phi Tuyết chắc chắn sẽ chạy đến chỗ Lâm Bình mỗi ngày.

Còn cô lại không có quyền đuổi Lâm Bình đi.

Còn việc ngăn cản Tô Phi Tuyết?

Lâm Bình ở nhà họ Tô, cô không thể ngăn Tô Phi Tuyết, trừ phi cô mặc kệ cảm nhận của Tô Phi Tuyết, để mặc cho cô bé quấy khóc, thậm chí không ăn không uống.

Nhưng rõ ràng đây là điều không thoáng. Vì vậy, Tô Uyên dự định tìm cách khác.

Nếu ký hợp đồng thì mỗi tuần Lâm Bình chỉ có thể đến nhà họ Tô một ngày, cũng sẽ không khiến Tô Phi Tuyết thiếu vắng tình cha, mà vẫn có thể khiến Lâm Bình tự mình rời khỏi, không ở mãi trong nhà họ Tô nữa. Cập n*hật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм

Không gặp nhau là tốt nhất.

Lâm Bình suy nghĩ một lúc, dò hỏi: “Hay là, hai người cuối tuần đi?”

Tô Uyên không trả lời Lâm Bình.

Cô chỉ lạnh lùng nhìn anh.

Lâm Bình thở dài: “Thôi được!”

Một ngày thì một ngày vậy.

Thấy Lâm Bình đồng ý, Tô Uyên đưa bản hợp đồng đã được chuẩn bị từ trước cho Lâm Bình. “Anh xem qua đi, không có vấn đề gì thì hãy ký tên. Nói xong, Tô Uyên ngồi đối diện bàn trà, đợi hồi đáp của Lâm Bình.

Lâm Bình thấy vậy không đọc hợp đồng trước, mà đổ bỏ tách trà Tô Bảo Ngọc vừa rót.

Anh lấy thêm tách bên cạnh, rửa xong thì rót cho mình và Tô Uyên, đẩy một tách cho Tô Uyên. “Tôi đọc hợp đồng, cô uống trà đi.”

Lâm Bình khẽ nói.

Tô Uyên nghe xong không đáp.

Nhưng cô cũng không từ chối tách trà của Lâm Bình.

Thấy Lâm Bình vẫn đang đọc điều khoản hợp đồng, cả buổi chưa xong, hoàn toàn khác với dáng vẻ dứt khoản lúc trước, không chút để ý điều khoản hợp đồng.

Tô Uyên khẽ hừ một tiếng.

Cô không nhìn Lâm Bình nữa, cầm tách trà lên, bắt đầu thưởng thức.

Thật ra, ánh mắt của Lâm Bình hoàn toàn không nhìn vào điều khoản hợp đồng.

Anh chỉ chú ý nét mặt của Tô Uyên mà thôi.

Lâm Bình muốn phán đoán rốt cuộc Tô Uyên có thật sự ghét anh, hay chỉ vì chuyện của năm năm trước.

Đáng tiếc, Tô Uyên lại không quay mặt về phía anh.

Lâm Bình không thấy được ánh mắt của cô.

Sau cùng, Lâm Bình cầm bút lên, viết vài nét lên bản hợp đồng, ký tên mình lên đó. Sau đó anh đưa cho Tô Uyên! “Nếu anh đã ký hợp đồng rồi, thì bây giờ vẫn chưa phải cuối tuần, mời anh đi cho

Tô Uyên nhận lấy hợp đồng, đứng dậy, lạnh lùng nói. Chỉ có điều, nói xong thì Tô Uyên đột nhiên cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Mùa đông gần đến, thời tiết ngày càng lạnh, vậy mà cô lại cảm thấy cơ thể hơi nóng lên, thậm chí có ý định cởi bỏ quần áo.

Điều quan trọng nhất là, trong lòng có một sự kích động, đang trào dâng. “Lâm Bình, anh vừa cho tôi uống thứ gì?”

Mặt Tô Uyên chợt biến sắc, nghiến răng nhìn Lâm Bình. Lâm Bình nghe vậy hơi ngây người. “Đây không phải trà quý của nhà cô sao?”

Lâm Bình khẽ hỏi.

Sau đó anh ngước mắt nhìn Tô Uyên. Lúc này Lâm Bình mới chú ý, nét mặt Tô Uyên hình như hơi bất thường.

Gương mặt trắng ngần xinh đẹp của cô không biết ứng đỏ từ lúc nào, giống như quả đào sắp chín, trông rất mề người.

Không những thế, ánh mắt của Tô Uyên dành cho Lâm Bình, cũng không còn lạnh lùng nữa.

Trái lại, còn có thêm sự dịu dàng và mơ màng.

Hơi thở của cô cũng hơi gấp rút, giữa không khí lạnh, phả ra một ít khỏi trắng nhàn nhạt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK