Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 419: Thành phố Vinh

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Bình đã rời đi cùng với Nguyễn Hoài Nam để đến sân bay Dung Thành.

Nguyễn Hoài Nam thì quay về Đà Nẵng, còn anh sẽ chuyển hướng đi đến Suối Vàng.

Nhưng mà.

Khi Lâm Bình tiễn Nguyễn Hoài Nam rời đi rồi, chuẩn bị lên máy bay, Lâm Bình lại nhận được một cuộc gọi đến của một số điện thoại người là.

Có rất ít người biết được số điện thoại di động của anh. Và các số đầu của cuộc gọi đến đó hiển thị là thành phố Vinh.

Lâm Bình khẽ cau mày lại.

Trong lòng của anh cảm nhận được một chút không lành.

Cả đời này anh chỉ đến thành phố Vinh một lần duy nhất, và ở nơi thành phố Vinh đó anh chỉ quen được với ba người.

Đó đã là chuyện của ba năm trước rồi, Lâm Bình lúc đó vẫn chưa là Tông Sư Hóa Cảnh, khi anh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã bị thương quá nặng, sau đó lại rơi xuống vực sông. Anh cứ trôi dạt theo dòng lưu chuyển của con sông lớn đó, mãi cho đến khi trôi dạt đến thành phố Vinh, anh mới được Hà An Phúc với lại con trai của ông ấy Hà Tuấn Lương cứu lấy.

Lâm Bình ở nhà bọn họ dưỡng thương hai ngày rồi mới rời đi.

Trước khi rời đi, Lâm Bình đã để lại một số điện thoại rồi nói với bọn họ nếu như cả nhà Hà An Phúc gặp được bất kỳ khó khăn gì đều có thể gọi điện thoại cho anh.

Và khi đó Lâm Bình cũng muốn giữ lại cách liên lạc cả nhà Hà An Phúc nhưng kết quả vẫn là bị Hà An Phúc từ chối.

Ông ấy nói là cứu người không mong được đền ơn. Với lại Hà An Phúc cũng đã nói rất rõ là cả nhà bọn họ chỉ muốn sống một cuộc sống an lành ngay thẳng, đủ sống qua ngày là được. Tuy Hà An Phúc không nói rõ, nhưng Lâm Bình vẫn hiểu ra được ý nghĩa đằng sau lời nói của ông ấy.

Bởi vì khi đó toàn thân Lâm Bình, tỉnh luôn cả phía trước và phía sau có không dưới mười vết thương của súng, vết thương của dao với lại các vết tích của các vết thương khác.

Và trong suốt quá trình thực hiện nhiệm vụ, Lâm Bình vẫn chưa từng để cho thân phận của anh bị bại lộ.

Với cái nhìn của Hà An Phúc, chắc rằng Lâm Bình không phải là một người tốt gì.

Đại khái cả nghĩa bóng và nghĩa đen của câu nói đó là bọn tôi cứu anh rồi, anh lành vết thương rồi thì hãy rời đi đi, nếu như anh vẫn còn muốn cảm kích bọn tôi đã cứu anh rồi thì về sau anh cũng đừng liên hệ cả nhà bọn tôi nữa, bọn tôi cũng không muốn có bất kỳ điều gì dính líu với anh.

Do đó.

Kể từ đó Lâm Bình chưa từng có một lần đến nhà của Hà An Phúc bọn họ nữa.

Chỉ là sau vụ việc đó, anh đã liên hệ cho người phụ trách ở bên thành phố Vinh đó, bảo với bọn họ quan tâm đến nhà của Hà An Phúc một chút.

Nhưng cũng không được quan tâm quá rõ ràng, đừng có phá vỡ đi cuộc sống vốn an lành của cả nhà bọn họ.

Và bây giờ, Lâm Bình lại nhận được cuộc gọi đến từ thành phố Vinh.

Ngoại trừ cả nhà Hà An Phúc, Lâm bình không nhớ ra được sẽ còn có ai nữa rồi.

Không lẽ, bọn họ gặp phải phiền phức gì rồi.

Ngay lập tức.

Lâm Bình đã nhấn nghe máy cuộc gọi đó.

Trong tích tắc cuộc gọi được kết nối, ở đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến một tiếng khóc uất ức: “Alo, là là anh Lâm Bình đúng không?”

Khi nghe thấy tiếng khóc đó, trái tim của Lâm Bình không nhịn được rùng mình một mái.

Giọng nói này là con gái nhỏ của Hà An Phúc, Hà

Tiểu Niệm! Trong trí nhớ của anh, đó vẫn là một đứa bé khoảng mười mấy tuổi. “Là tôi, em là Tiểu Niệm đúng không?”

Lâm Bình liền trả lời rằng “Anh Lâm Bình, là anh thật à, em... em... Giọng nói của đối phương có chút kích động cũng có chút nghẹn ngào. Lâm Bình liền nói: “Tiểu Niệm, em đừng khóc, cũng đừng gấp rút, em từ từ nói, chuyện là thế nào?” “Có người xấu ăn hiếp bọn em, còn đánh gãy cả chân của bố, còn nói là muốn đánh gãy cả chân của anh trai em..."

Hà Tiểu Niệm cố gắng nhẫn nhịn không khóc, nhưng cái mũi của cô ấy vẫn thút thít, giọng nói nghẹn ngào.

Nghe hết toàn bộ câu chuyện xong. Ánh mắt của Lâm Bình liền lạnh lùng hơn hẳn.

Sau khi tóm gọn lại những gì Hà Tiểu Niệm nói, Lâm Bình hiểu ra được toàn bộ đầu đuôi của câu chuyện này.

Thì ra là có một người trong hộ đại gia tộc danh vọng cao xa quyền thế lớn mạng họ Dư đó bị mắc chứng bệnh thận hư, không biết làm sao biết được là cái thận của Hà Tiểu Niệm hợp được.

Họ muốn cưỡng bức Hà Tiểu Niệm đồng ý đổi thận với lại đối phương.

Làm thế nào mà Hà An Phúc bọn họ có thể đồng ý được chứ. Cho nên họ đã giấu Hà Tiểu Niệm đi.

Bất chợt bọn họ không tìm ra được Hà Tiểu Niệm nên đã trực tiếp đánh gãy chân của Hà An Phúc để uy hiếp bọn họ.

Và đồng thời họ cũng để lại lời nói đe dọa đó.

Nếu như không gian Hà Tiểu Niệm ra, lần sau thì sẽ đánh gãy cả chân của Hà Tuấn Lương.

Nhà họ Dư ở nơi thành phố Vinh này có thể được xem là có thể một tay che trời.

Cả nhà Hà An Phúc có suy nghĩ hết cách cũng là vô dụng.

Dưới sự bất lực đó, Hà Tiểu Niệm nhớ ra được trước đó Lâm Bình đã từng để lại cho bọn họ một cái số điện thoại. Tuy rằng Hà An Phúc đã từ chối rồi, nhưng trí nhớ của Hà Tiểu Niệm không tệ nên đã nhớ được nó, sau đó lại lén lút ghi số điện thoại đó lại.

Do đó cô ấy đã lén lút gọi cho Lâm Bình.

Cô ấy chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào những gì Lâm Bình đã từng nói đó là thật, khi gặp phải chuyện gì phiền phức rồi có thể tìm anh, anh đều sẽ giúp đỡ giải quyết. “Tiểu Niệm, em đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi. Em nói cho ba em nghe là anh sẽ đến ngay trễ nhất là buổi chiều ngày hôm nay anh sẽ đến." Cập nhật nhanh nhất* trên tamlinh247.org

Lâm Bình trầm giọng nói rằng “Vâng anh Lâm Bình, vậy em đợi anh

Hà Tiểu Niệm lại thút thít cái mũi rồi nghẹn ngào nói. Ánh mắt của Lâm Bình lại càng lạnh lùng hơn nữa. Ngay lập tức anh đã quay người rời khỏi sân bay. Đồng thời.

Anh đã liên hệ thành viên trong tiểu đội ngầm đóng quân ở Dung Thành.

Không biết Lâm Bình đã đứng ở bên ngoài sân bay đó đợi bao lâu rồi.

Một chiếc xe thương vụ dừng ngay trước mặt Lâm Bình.

Kế đến là một người đàn ông mặc áo phông gió đen cao gần bằng Lâm Bằng bước từ trên xe xuống.

Người đàn ông áo đen đó nhanh chân bước đến trước mặt Lâm Bình cung kính nói rằng: “Báo cáo Thiên Sách, đội trưởng tiểu đội ngầm đóng quân ở Dung Thành Nguyễn Xuyên có mặt.

Lâm Bình gật đầu và vỗ nhẹ bả vai của anh ta. “Xuất phát, đến thành phố Vinh!”

Lâm Bình nói rằng.

Sau đó anh bước lên chiếc xe thương vụ.

Chiếc xe thương vụ quay đầu lại, đạp chân lên ga một cái và phóng thẳng về hướng đến thành phố Vinh:

Buổi chiều ngày hôm đó.

Thành phố vinh, ở một thôn trong thành kề bên khu thành phố cũ của thành phố Vinh.

Trong nhà của Hà An Phúc. “Ông già, nói mau! Tụi bây giấu Hà Tiểu Niệm ở đâu rồi?”

Một con trai trẻ tuổi ăn mặc xa xỉ nhìn Hà An Phúc bị gãy một bên chân nằm ở trên giường và lạnh giọng nói rằng. “Không biết.

Hà An Phúc nhìn người con trai trẻ tuổi đó, trong ánh mắt của ông ấy đều thể hiện rõ sự giận dữ, và ông ấy cũng cắn chặt rằng mình làm ra dáng vẻ có đánh chết cũng không nói. “Ở thành phố vinh này, người mà Dư Long Phi tôi muốn kiếm ra thì không bao giờ có người không tìm được đâu. Tôi khuyên ông lần cuối cùng đấy, ông ngoan ngoãn mà giao Hà Tiểu Niệm ra đi. Chỉ lấy một cái thận của cô ấy thôi, cô ấy cũng sẽ không chết. Không những như vậy, tôi còn sẽ cho tụi bây một số tiền lớn, số tiền đó đủ cho ông dưỡng lão cả cuộc đời còn lại, còn có thể để cho con trai của ông lấy được một cô vợ. Tại sao lại không làm chứ?" “Nhưng nếu như ông có rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt, người của tôi có tìm được Hà Tiểu Niệm ra, đừng nói là ông không lấy được thêm một các một xu nào nữa, hơn thế nữa tao còn sẽ đánh gãy cả chân của con trai của ông, để cho nó cả đời này đều biến thành một tên tàn phế, nửa dòng đời còn lại chỉ có thể nằm ở trên giường. Nhà họ Hà các ông sẽ không còn ai nối dõi nữa đấy! “Ông suy nghĩ kỹ lại đi, ông muốn giữ con trai của ông, hay là con gái của ông.

Người con trai trẻ tuổi đó nói với sắc mặt ác độc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK