Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 208: Thiên Môn

Hải ngoại, tại nước Úc ở châu Đại Dương.

Gần biển có một thị trấn nhỏ, nếu nhìn qua thì sẽ thấy nó chỉ là một thị trấn nhỏ bình thường, nhưng trên thực tế thì tên của thị trấn này là “Cosdale” căn cứ tổng bộ của Thiên Môn.

Thiên Môn đã tạo ra một lớp phòng ngự kiên cố trên toàn bộ thị trấn này. Người có tư cách ở bên trong Cosdale, ngoại trừ lực lượng bảo vệ bên ngoài ra thì cũng chỉ có một ít thành viên cao tầng của Thiên Môn và gia đình của họ được ở trong ấy. Ngoài ra, trong số đó còn có một vài nhân vật quan trọng mang danh nghĩa là “bảo hộ”, nhưng thực chất bọn họ chính là con tin.

Ở trung tâm của thị trấn nhỏ, bên dưới lòng đất chính là căn cứ tổng bộ chính của Thiên Môn, ở đó đang diễn ra một cuộc hội nghị.

Bên trong phòng họp có tổng cộng năm chỗ ngồi, nhưng hôm nay lại có một chiếc ghế bị bỏ trống. Người đứng đầu là một ông lão, ông ta nhìn về phía ba người khác và nói: “Chắc hẳn các người đã nhận được tin tức về cái chết của Trần Tấn Long rồi nhỉ?" “Tôi vừa nhận được tin tức rằng ông ta tiến vào địa phận của đất nước khiêu chiến một người siêu phàm ở đó, vậy không phải ông ta đã đánh bại người nọ mà là ông ta đã chết rồi à?” Phía dưới là một người phụ nữ với mái tóc vàng tuyệt đẹp, từ xa có thể nhìn thấy hình xăm đuôi cá lờ mờ trên mắt cá chân cô ta. Người phụ nữ đó liếm đôi môi đỏ mọng của mình, cô ta nói với vẻ không thể tin được. “Không chỉ Trần Tấn Long đã chết, mà ngay cả những thành viên Thiên Môn do ông ta dẫn đi cũng bị bắt một phần lớn, chỉ có một vài người trốn thoát được. Lúc này, kế hoạch tiến quân vào đất nước đó của chúng ta xem như đã thất bại hoàn toàn. Đối diện người phụ nữ xinh đẹp tóc vàng là một người đàn ông da đen với thân hình cao lớn và cơ bắp cường tráng, anh ta mở lời. “Hiện tại, Thiên Môn chúng ta không những phải chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng mà còn bị biến thành trò cười quốc tế. Ngồi bên cạnh người phụ nữ tóc vàng là người đàn ông trung niên để râu cá trê, ông ta hừ lạnh một tiếng. “Lưu Sa Bửu, ông có biết ai là người đã giết Trần Tấn Long không?” Người phụ nữ tóc vàng nhìn về phía người đàn ông trung niên để râu cá trê, cô ta lại liếm đôi môi đỏ mọng của mình rồi cất tiếng hỏi. “Makino, trước hết cô thu cái chân đang đặt trên người tôi về đi đã.” Lưu Sa Bửu quay đầu nhìn về phía người phụ nữ tóc vàng, trầm giọng nói. “Không hiểu phong tình gì cả.” Makino lại liếm đội môi đỏ mọng của mình, hình xăm rắn hổ mang trên bắp chân trắng như tuyết cũng thu hồi trở về. “Nếu tôi mà có ý đồ gì với cô thì chắc tôi chết lúc nào cũng không biết.” Lưu Sa Bửu hừ lạnh nói.

Người phụ nữ này chính là một ả rắn độc, ai đụng vào thì sẽ chết ngay. “Makino, em có thể suy nghĩ đến chuyện quyến rũ tôi thử. Lúc này, người đàn ông cao lớn da đen ngồi đối diện lên tiếng, hàm răng trắng bóc của anh ta hé ra một nụ cười xán lạn, trong mắt lập lòe ánh sáng. “Brook, tôi thà quyến rũ Victor chứ không bao giờ quyến rũ anh đâu, anh nằm mơ đi.” Makino nhìn về phía người da đen cao lớn kia, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ, nhưng cô ta đã che giấu rất nhanh.

Người da đen tên Brook cũng không tức giận, nụ cười trên mặt càng trở nên xán lạn hơn: “Em hãy chờ đến khi tôi trở thành người siêu phàm giống như Trần Tấn Long, chuyện thứ nhất mà tôi làm chính là “chơi” em.” “Nếu anh có thể trở thành người siêu phàm trước tôi thì chỉ cần anh muốn leo lên giường của tôi, tôi sẽ “cho” anh. Makino vẫn giữ nụ cười lẳng lơ như trước. “Được rồi.” Ông lão đứng đầu vỗ bàn một cái, trầm giọng nói. Lão ta chính là thủ lĩnh của Thiên Môn, được mọi người tôn xưng là Victor, tức “kẻ chiến thắng”. Tương tự, tuy nhìn Victor có vẻ già nua, nhưng lão ta là một người siêu phàm, cũng chính là Hóa Cảnh Tông Sư theo cách gọi của phương Đông.

Lão ta đã ở cảnh giới này hơn mười năm, thực lực sâu không lường được. Thấy Victor mở miệng thì dù là Makino xinh đẹp, Lưu Sa Bửu lạnh lùng hay Brook khẩu Phật tâm xà thì bọn họ cũng không dám hó hé một lời nào nữa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Victor “Trần Tấn Long chết không có nghĩa là kế hoạch tiến công của chúng ta thất bại. Tuy nhiên, chúng ta đã mất một món đồ lớn ở đất nước đó rồi.” Victor vừa gõ bàn vừa nói. “Vật gì vậy?” Makino liếm đôi môi đỏ mọng. “Không phải là nước thần sinh mệnh chứ?” Lưu Sa Bửu lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó ông ta đã có câu trả lời khẳng định. “Đúng vậy, đó chính là nước thần sinh mệnh. Để Trần Tấn Long tiến công có ích hơn các người nhiều, lúc ấy, ông ta sắp tiến vào cảnh giới tông sư hóa cảnh, thế là tôi bèn đưa ông ta mười giọt nước thần sinh mệnh. Những năm qua, ông ta cũng âm thầm lấy vài giọt nước thần sinh mệnh. Tuy ông ta đã chết nhưng chắc chắn vẫn còn dư lại nước thần sinh mệnh, có lẽ nó đã rơi vào tay người đã giết ông ta mất rồi.” Victor vừa gõ bàn vừa nói. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Vẻ mặt của mấy người Makino chợt thay đổi, trong lòng bọn họ rất kích động, đây là nước thần sinh mệnh đấy! Nếu bọn họ mà cướp về được thì chẳng phải sẽ có hy vọng trở thành người siêu phàm sao?

Hiển nhiên, Victor không cần nhìn cũng biết trong lòng bọn họ suy nghĩ điều gì rồi, lão ta thản nhiên nói: “Ngay cả Trần Tấn Long cũng bị giết chết, các người không phải người siêu phàm, nếu dựa theo cảnh giới Võ Đạo của phương Đông mà xét thì ba người cũng chỉ đạt tới Nội Kình đỉnh phong mà thôi, muốn đến đó tìm cái chết à?”

Ngay lập tức, ba người Makino bình tĩnh lại. “Tôi biết các người không cam lòng, tôi cũng không can thiệp vào chuyện của các người. Nhưng các người có thể dùng thủ đoạn khác, phải người tiến vào đó, vừa hay cũng tiện thể tra luôn là ai đã giết Trần Tấn Long. Nếu có khả năng thì các người cướp nước thần sinh mệnh về, ai cướp được thì của người đó. Nhưng có điều này tôi muốn nói với các người, để tránh xảy ra chuyện nguy hiểm một lần nữa thì người không thể tiến vào lãnh thổ của đất nước đó. Victor nói.

Nghe vậy, trên mặt ba người Makino hiện lên vẻ tươi cười, Victor chỉ không cho phép bọn họ tiến vào đất nước đó, nhưng không hề nói rằng bọn họ không được ra tay, điều này chứng tỏ còn có cơ hội.

Dù đối phương ở cảnh giới tông sư hóa cảnh, còn mạnh hơn cả Trần Tấn Long, nhưng ở xã hội hiện đại này, chỉ cần có lòng thì tông sư hóa cảnh cũng không phải vô dich. “Đồng thời, tôi sẽ thông báo tin tức này trên các trang web ngầm, mượn tay những kẻ khác giúp chúng ta tìm hung thủ, sau đó tiêu diệt tên kia." Victor nói.

Cái này mới là thủ đoạn độc nhất.

Dâm giết người cao tầng của Thiên Môn, sỉ nhục thể diện của Thiên Môn thì phải nếm chịu sự trả thù của Thiên Môn.

Khóe miệng ba người Makino nhếch lên, bọn họ có thể tưởng tượng được, nếu tin này công bố lên các web ngầm thì vì nước thần sinh mệnh, chắc chắn sẽ có hàng loạt sát thủ cao cấp quốc tế và cường giả tiến công.

Bởi lẽ một giọt nước thần sinh mệnh quá hiếm có, dường như nó có giá trên trời, dù có thì cũng không ai bán thứ này ra cả. Dù người giết Trần Tấn Long có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, nhưng đối mặt với từng đợt ám sát và đánh lên gần như vô tận thì tên kia còn đường nào để sống ư? Xem ra nhất định phải nằm chắc thời gian, thuê cường giả tiến vào khu Hà Nam, nếu không thì sẽ bị người ta đoạt trước mất.

Ba người Makino thầm suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK