Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 557: Không phục ư? Vậy đánh đến khi nào ông phục thì thôi

Nghe được lời Lâm Bình nói, Kim Thành Nam không dám giả chết nữa. Anh ta bò dậy sợ hãi nhìn Lâm Bình, sau đó lại nhìn Kim Vĩnh Bảo.

Lúc này, sâu trong mắt Kim Thành Nam hiện lên sự căm hận.

Kim Thành Nam hận Kim Vĩnh Bảo dễ dàng rũ bỏ quan hệ với anh ta, vứt bỏ, coi anh ta như đồ bỏ đi. ‘Nhưng tôi là cháu trai ruột của ngài cơ mà!

Có điều đổi lại, nếu Kim Thành Nam ở vị trí của Kim Vĩnh Bảo, có nhiều con cháu như thế, cũng không phải đứa mà ông ta nuông chiều nhất thì anh ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn như Kim Vĩnh Bảo mà thôi.

Chỉ cần có thể bảo vệ được nhà họ Kim, bỏ thì bỏ thôi.

Dù sao hào môn vốn đã vô tình!

Nhưng dù biết chính mình ở vị trí Kim Vĩnh Bảo cũng sẽ đưa ra lựa chọn vô tình như vậy, Kim Thành Nam vẫn không thể ngăn được oán hận trong lòng. ‘Ông nội, là ngài vứt bỏ tôi trước. Để bảo vệ mình, tôi cũng chỉ có thể vứt bỏ ngài, ngài đừng trách tôi, Kim Thành Nam nghĩ thầm trong lòng.

Nhìn vào mắt của Kim Vĩnh Bảo, ảnh mắt Kim Thành Nam càng thêm kiên định. “Cậu Lâm, tôi nhớ rất rõ ràng, sáng ngày 10 tháng 6 hôm đó tôi đi qua chỗ ông nội tìm ông, nhưng ông nội không có ở đó" Kim Thành Nam vừa nói xong lời này, sắc mặt Kim

Vĩnh Bảo nhảy mắt thay đổi.

Cả người nhà Kim Thành Nam sắc mặt cũng thay đổi ngay lập tức. Đặc biệt là cha của Kim Thành Nam, hai mắt tức giận nhìn anh ta.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi.

Bất hiếu, đúng là đồ bất hiếu!

Chính nó muốn chết lại còn kéo người nhà xuống nước theo.

Trước mặt mọi người bán đứng ông nội mình, bán đứng gia chủ nhà họ Kim. Sau này cả nhà ông ta còn có thể sống ở nhà họ Kim thế nào được nữa.

Sao Kim Thành Nam còn có thể sống được nữa? “Thành Nam, con cầm miệng lại” Cha Kim Thành Nam không nhịn được quát lên.

Chẳng qua dưới ánh mắt nhẹ quét qua của Lâm Bình, cha Kim Thành Nam lại thấy như có dòng nước lạnh đổ ập xuống đầu, khiến ông ta lạnh cả người, không dám nói nửa chữ. “Thành Nam, đã là chuyện của mấy tháng trước rồi sao cháu có thể nhớ rõ ràng được? Hơn nữa hôm đó ta thực sự ở trong phòng tu luyện, lại không thấy cháu đến tìm ta. Dù cháu có khúc mắc gì với ta thì cũng không nên đem chuyện này vu oan cho ta chứ"

Trong lòng Kim Vĩnh Bảo có hơi bối rối nhưng trên mặt vẫn vô cùng trấn định.

Nhìn Kim Thành Nam, Kim Vĩnh Bảo trầm giọng nói, trong lòng lại phán tử hình với anh ta.

Đồ bất hiểu như thế, đúng là đáng chết!

Sức ảnh hưởng của Kim Vĩnh Bảo ở nhà họ Kim rất lớn, trước nay đều nói một không nói hai, trong lòng Kim

Thành Nam theo bản năng sinh ra kính sợ với ông ta.

Dưới cái nhìn chăm chú của Kim Vĩnh Bảo, cả người anh ta đều không được tự nhiên. Tuy nhiên, sau khi thấy ánh mắt của Lâm Bình, sự không thoải mái và kính sợ trong lòng bỗng biến mất sạch sẽ. “Sở dĩ cháu có thể nhớ kỹ là do sáng hôm đó không tìm thấy ông, cháu đã đi ra ngoài. Trên đường đi còn bị tai nạn xe, đâm trúng người. Vừa đúng hôm đó cũng là ngày ông cụ nhà họ Chu xảy ra tai nạn, tin tức đã truyền khắp thành phố Kim An nên cháu nhớ rất rõ. “Còn nữa, cháu có thể khẳng định, lúc ông cụ nhà họ Chu gặp tai nạn, ông không ở nhà, vì lúc đó cháu đang đi tìm ông” Kim Thành Nam cố lấy dũng khí nói tiếp.

Sau khi nói xong, sức lực cả người như bị rút cạn. Anh ta biết, từ giờ trở đi, mình chính là phản đồ của nhà họ Kim, cũng không thể tiếp tục ở lại đó nữa. Thậm chí sẽ liên lụy đến cha mẹ, tất cả người nhà anh ta.

Nhưng thực sự Kim Thành Nam cũng không còn cách nào.

Có câu anh không chết thì tôi chết, anh ta phải lo cho mình trước!

Mà theo như lời Lâm Bình nói, anh ta cho người “tập kích giết” Lâm Thanh Sơn, dù không liên quan đến nhà họ Kim thì anh ta cũng nhất định không thể chạy thoát.

Nếu không nói ra sự thật thì chờ đợi chính là kết cục đáng sợ. “Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có cách." Kim Vĩnh Bảo không giải thích, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Ông ta đường đường là gia chủ nhà họ Kim đứng đầu gia tộc quyền thế Kim An, một người đức cao vọng trọng so với một đứa cháu phản đồ trong nhà mình, có cái gì hay mà tranh luận.

Tuy nhiên, tiếng hừ lạnh này ông ta không phải nói với Lâm Bình mà là nhằm vào Kim Thành Nam.

Nhưng thực chất cũng là chỉ cây dâu mằng cây hòe cả. Mắt thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, các gia tộc như Phùng, Viên đều cảm thấy thấp thỏm.

Bọn họ đều nghe nói qua cách làm cương quyết của

Lâm Thanh Sơn. Lúc cậu ta bằng lòng nói đạo lý với anh thì sẽ nói đạo lý. Khi không muốn thì thủ đoạn lại rất quyết liệt.

Mọi người đều lo lắng liệu Lâm Thanh Sơn có đột nhiên ra tay hay không? Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Lâm Bình lại giơ tay nhìn đồng hồ. “Thời gian bị trễ có vẻ hơi lâu, nếu không đi sợ là sẽ lỡ buổi tiệc mất. Lâm Bình đột nhiên nói.

Dứt lời, ánh mắt anh lại nhìn Kim Vĩnh Bảo. “Ông nhận cũng được, không nhận cũng không sao. Tóm lại, sự thật chính là như vậy” Lâm Bình lại nói, giọng nói lộ vẻ không kiên nhẫn.

Thời gian đã sắp đến giữa trưa, Lâm Bình muốn đến nhà họ Chu dự tiệc chúc thọ ông cụ Chu An Đình. đi.

Đi muộn sẽ trễ giờ mất. Lúc này Lâm Bình đã muốn rời “Cậu Lâm, xin hỏi sự thật ở đâu ra chứ?” Kim Vĩnh Bảo lại hỏi.

Dù là tượng đất cũng sẽ tức giận!

Ông ta lại là gia chủ nhà họ Kim đứng đầu giới hào môn ở Kim An, vẫn luôn được người khác kính trọng, chưa từng ăn nói khép nép bao giờ.

Huống hồ, ông ta cũng đã nghĩ thông, bản thân càng tỏ ra khinh sợ lại càng khiến Lâm Bình cảm thấy ông ta chột dạ.

Nếu ông ta cương quyết một chút không chừng sẽ khiến mọi người tưởng như ông ta không thẹn với lòng. “Lời Lâm Thanh Sơn tôi nói chính là sự thật. Ông có phục hay không?” Lâm Bình lạnh giọng nói.

Anh không muốn nhiều lời nữa, giải thích một cách thô bạo đơn giản như thế sau đó rời đi. “Cậu Lâm, cả gan hỏi một câu, nếu tôi không phục thì sao?” Kim Vĩnh Bảo nhíu mày hỏi.

Trước mặt tất cả những người quyền quý Kim An ở đây, lại thêm người đứng đầu nhà họ Kiều ở Đà Nẵng đến làm khách ở nhà họ Kim hôm nay, Kim Vĩnh Bảo không tin Lâm Bình sẽ giết ông ta trước mặt mọi người. “Không phục ư?” Lâm Bình cười nhạo một tiếng.

Sau đó nói với Bắc Hà đứng đằng sau: “Đánh đến khi nào ông ta phục thì thôi!” Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha* !!!

Nghe xong, Bắc Hà gật đầu, bước ra.

Con người Kim Vĩnh Bảo hơi co lại, trong lòng lại nhẹ thở phào một hơi.

Chỉ cần Lâm Thanh Sơn không tự mình ra tay thì tốt, ông ta cũng không có gì phải sợ.

Ngay lập tức, Kim Vĩnh Bảo điều động chân nguyên trong cơ thể.

Tuy ông ta chưa trải qua nhiều trận chiến sinh tử, càng nhiều chính là sự lĩnh hội khi đột phá cảnh giới, nhưng ông ta vẫn là đại tông sư hóa cảnh hậu kỳ.

Thuộc hạ của Lâm Thanh Sơn cũng chỉ ở tuổi trung niên, ông ta không tin hắn có thể là Hóa cảnh đỉnh phong. Khi Bắc Hà đi đến gần trước mặt, Kim Vĩnh Bảo sớm đã có chuẩn bị đánh ra một quyền.

Một quyền của ông ta vừa ra, không khí xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng nổ như tiếng pháo, đinh tai nhức óc.

Theo âm thanh vang lên, tất cả quý tộc Kim An đều thấy tầng tầng lớp lớp quyền ấn chân nguyên nửa trong suốt theo nắm đấm của Kim Vĩnh Bảo đánh ra.

Đánh hết lớp này đến lớp khác, uy thế tăng lên gấp bội.

Mà chỉ mỗi ảnh hưởng của quyền ấn thôi cũng đã khiến cho những con sư tử đá xây thành hàng ở cổng nhà chính nhà họ Kim, hai con gần Kim Vĩnh Bảo nhất bị chấn động vỡ tung, tơi lả tả xuống đất. “Đây chính là sức mạnh của Tông sư à?"

Dù hai đại gia tộc Phùng, Viên đã biết được uy lực của cảnh giới Hóa cảnh, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy uy lực một quyền của Kim Vĩnh Bảo đánh ra cũng khiến cho họ hít một ngụm khí lạnh.

Về phần những quý tộc Kim An chưa từng chứng kiến

Tông sư Hóa cảnh ra tay mà nói thì giống như đang nhìn thấy tiên nhân vậy.

Người phàm sao có thể ngăn cản được? rồi!

Xem ra thuộc hạ kia của Lâm Thanh Sơn phải gặp họa

Tuy nhiên, ngay sau đó, khi mọi người cho rằng Bắc Hà không chết cũng bị thương nặng, đối với một quyền không ngừng gia tăng uy lực của Kim Vĩnh Bảo, hắn lại chỉ hừ lạnh nói: “Khua chân múa tay!”

Sau đó hắn giơ một ngón tay ra chỉ một cái.

Dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người, một cái chỉ kịa của Bắc Hà lại có thể xuyên thủng qua chưởng ấn chân nguyên uy lực mạnh mẽ của Kim Vĩnh Bảo.

Kim Vĩnh Bảo lúc trước thể hiện uy thế không thể địch nổi nhưng chỉ bởi một cái chỉ tay lại bị đánh bay ngược ra sau, trực tiếp va vào tấm biển đỏ trước cửa đại sảnh.

Ầm ầm!

Cửa chính mang hơi thở cổ xưa theo đó đổ ập xuống, vang lên một trận kinh thiên động địa.

Hôm nay, trước tiên là biển hiệu nhà họ Kim vỡ thành vô số mảnh, sau lại đến của chính bị đổ xuống. Mà gia chủ nhà họ Kim cũng bị người ta dùng một ngón tay đánh bay.

Nhà họ Kim đứng đầu quý tộc Kim An, vinh quang lẫy lừng trong nháy mắt mất sạch thể diện.

Cả hội trường đột nhiên im lặng như tờ.

Trong khi đó Kiều Hoàng Tài cố ý đi chậm lúc này mới đến vừa vặn nhìn thấy cảnh Kim Vĩnh Bảo bị đánh bay. Ngay lập tức, ông ta cũng thấy không rét mà run.

Sau đó, Kiều Hoàng Tài bình tĩnh bỏ tay Kim Như Lan đang đỡ ông ta sang một bên.

Nếu là trước kia, ông ta còn do dự có nên xem xét tình hình rồi mới quyết định hợp tác với nhà họ Kim chống lại Lâm Thanh Sơn hay không. Thì lúc này, Kiều Hoàng Tài nhanh chóng có quyết định.

Ông ta chống cái khỉ gì nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK