Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 351: Vợ chưa cưới

Vì không muốn làm bố mẹ nuôi thất vọng nên trước khi Tô Uyên đồng ý, Lâm Bình không thông báo cho vợ chồng Lâm An Quốc biết Tô Uyên sẽ cùng anh về tham gia lễ thanh minh.

Thế nhưng, trên đường đi, Lâm Bình nhận được tin nhắn của Lâm Nhã. Nhân đây cũng báo tin Tô Uyên và Tô Phi Tuyết muốn về cùng anh cho vợ chồng Lâm An Quốc. Sau khi nghe tin, vợ chồng Lâm An Quốc phấn chấn hẳn lên.

Họ không ngờ rằng sáng nay Lâm Bình đã đến Tây Ninh để đưa con dâu tương lai và cả cháu nội về. “Lần đầu cô Uyên đến nhà, còn dẫn cả cháu nội mình theo cùng nữa, nhất định phải làm long trọng. Vả lại, cô Uyên là con nhà danh giá, mặc dù là bề dưới nhưng nhà mình cũng không thể thiếu đi phép tắc, còn phải làm cho cô ấy cảm nhận được sự nhiệt tình của nhà ta, để cô ấy có thể yên tâm gả về nhà họ Lâm chúng ta.

Hai ông bà nóng lòng mong mỏi.

Sau nhiều cuộc điện thoại, đã xác nhận được thời gian Lâm Bình sẽ đến, ông Lâm An Quốc dẫn theo bà Trần Thanh Hà và cả Lâm Nhã cùng nhau ra trước cổng làng, chuẩn bị đón cô con dâu chưa cưới,

Trên đường ra đến cổng làng

Thật trùng hợp làm sao.

Gia đình Lâm An Quốc lại gặp cả nhà Lâm An Châu.

Lúc này, Lâm An Châu và Vương Minh Hà đang đưa con dâu của họ cùng con trai Lâm Khải đi dạo quanh làng họ Lâm, giới thiệu cho nàng dâu tương lai mọi điều trong làng. Và cũng cùng lúc đang thong thả đi về hướng cổng làng.

Nhận lời mời của Lâm Khải, tối nay mấy người bạn con nhà giàu của anh ta cũng sẽ đến nên lúc này họ đang trên đường ra đón. “Ô, An Quốc, nhà chủ định đi đầu thế này?”

Sau khi trông thấy Lâm An Quốc, Lâm An Châu lập tức “Đón con dâu tôi”

Lâm An Quốc đáp lời.

Sau đó thì không bận tâm đến nhà Lâm An Châu nữa, ba người tiếp tục sóng vai đi về phía cổng làng. “Con dâu? Chẳng lẽ Lâm Bình lại tìm được vợ thật?”

Lâm An Châu nở nụ cười quái gở “Đi tù năm năm được thả ra, dù có tìm được vợ thật chắc cũng không phải loại tốt lành gì.

Vương Minh Hà cũng lên tiếng. “Đúng lúc nhà mình cũng ra cổng làng đón bọn Đỗ Tín, nhân tiên xem thử xem sao?”

Lúc này, Lâm Khải đang nằm tay bạn gái, khỏe mỗi cong lên lạnh lùng.

Lâm Bình?

Năm xưa chuyện gì cũng vượt mặt mình. Hồi nhỏ, còn gô cổ đánh anh ta một trận vì tôi đẩy ngã Lâm Nhã, cục tức này cho đến hôm nay anh ta vẫn chưa nuốt trôi

Nhưng hiện giờ, chẳng qua chỉ là tên vô tích sự từng ngồi tù năm năm mà thôi. Lấy gì ra mà so được với anh ta?

Lần này, anh ta phải giẫm đạp Lâm Bình dưới chân, để cho Lâm Bình biết cả đời này anh cũng không thể nào bì được với anh ta. Sau này, anh chỉ có thể cam chịu gánh cái tiếng tội phạm đi cải tạo mà sống nốt quãng đời còn lại.

Còn mình, sẽ từng bước lên cao, là con cưng của ông trời. Nhà lãnh đạo thương trường trong tương lai.

Cả nhà Lâm An Châu cười nói rôm rả, vừa bàn tán chuyện của Lâm Bình, vừa đi tới cửa làng. Khi họ đến nơi, gia đình Lâm An Quốc đã đứng trông ngóng được một lúc. “Sao, cậu con trai yêu quý mới ra tù của nhà mấy người, vẫn chưa về à?”

Lâm An Châu bước tới, cất giọng hỏi lại.

Lâm An Quốc liếc xéo Lâm An Châu, không muốn đếm xỉa đến ông ta.

Thấy Lâm An Quốc ngó lơ mình, mặt Lâm An Châu thoáng hiện vẻ u ám.

Nói thật lòng, xét về địa vị thân phận, xét về tài sản của cải, thì hiện tại ông ta bỏ xa Lâm An Quốc. Theo lí mà nói, đáng lẽ ông ta hoàn toàn không cần phải so đo với Lâm An Quốc làm gì. Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy Lâm An Quốc mỉm cười làm ngơ gia đình họ, tỏ thái độ khinh miệt thay vì bợ đỡ họ như những họ hàng khác, là khiến cho Lâm An Châu bực bội, Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng hộ team nha !!!

Bực bội,

Ông ta muốn chà đạp Lâm An Quốc. Để cho Lâm An Quốc biết được cách biệt của đôi bên. Để cho Lâm An Quốc biết được ông nên nịnh bợ ông ta, lấy lòng ông ta... “Khải, sao không đưa Lam ra chào hỏi cô chú đi?”

Lâm An Châu nói. “Vâng, thưa cha

Lâm Khải lập tức đáp lời, rồi nắm tay Tôn Lam, đi đến trước mặt gia đình Lâm An Quốc, cười bảo: “Cô chú ạ, đã lâu rồi không gặp, cô chú khỏe chứ ạ?” "Bình thường.

Lâm An Quốc trả lời dửng dưng. Đâu có chuyện ông không hiểu ý tứ của Lâm An Châu khi bảo Lâm Khải dẫn bạn gái ra chào hỏi ông. “Đúng rồi, cô chú, đây là Tôn Lam bạn gái cháu, cũng là con gái gia tộc họ Tôn ở Sơn Trà, hiện tại bọn cháu đã đính hôn, cũng coi như là vợ chưa cưới của cháu, có lẽ sang năm sẽ làm đám cưới, đến lúc đó cô chú phải nể mặt đến ăn cỗ cưới với chúng cháu đấy nhé.” Lâm

Khải tươi cười giới thiệu. Đồng thời, kéo Tôn Lam đến cạnh mình. “Phải rồi, khi đó Khải với Lam sẽ tổ chức lễ cưới lớn ở Sơn Trà, rất nhiều nhân vật lớn của Sơn Trà sẽ đến tham dự, chú là chú của thằng Khải, đến lúc đấy nhất định phải đến chúc mừng cho hai cháu nó, cho mở mang tầm mắt.

Lâm An Châu cũng cười nói. Mở mang tầm mắt cho mà biết hôn lễ của xã hội thượng lưu được tổ chức như thế nào. “Kìa Lam, chào cô chủ đi em?”

Lâm Khải giục. “Chào cô chú ạ.

Tôn Lam bất đắc dĩ cất tiếng gọi. Giọng điệu hờ hững, không buồn nhìn thẳng Lâm An Quốc.

Vào lúc này, phía đăng xa, một chiếc BMW màu trắng đang từ từ tiền tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK