Mục lục
Truyện: Sự Trở Về Của Chiến Thần (full) Lâm Bình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu ... Châu Gia Thuật trợn to mắt, hoàn toàn không ngờ Lâm Bình dám không xin lỗi.

Đây rõ ràng chính là một giải pháp hay!

Nghe vậy, chị Thủy cũng nhìn về phía Lâm Bình, vẻ mặt vẫn như trước, lạnh như băng. Sau khi nhìn Lâm Bình một cách thật sâu sắc, chị Thủy hừ lạnh một tiếng, không nói thêm một chữ nào nữa. Quay người rời khỏi hộp*1. "Chị Thủy tức giận rồi!"

Sau khi chứng kiến chị Thủy rời đi với bộ mặt lạnh tanh, sắc mặt Châu Gia Thuật bỗng trở nên khó coi. “Lâm Bình, anh có biết chị Thủy là ai không? Chị ta là người phụ nữ của Tưởng Phổ Trạch tiên sinh*2, anh định hại chết tất cả chúng ta là "

Vị Vị trừng mắt nhìn Lâm Bình, vẻ mặt cũng có chút ít bối rối.

Trong số bọn họ, ngoại trừ Nguyễn Hoài Nam, viện trưởng của viện nghiên cứu Y dược sinh học. Châu Gia Thuật có gia thế mạnh nhất.

Nhưng rất hiển nhiên, nhà họ Châu ở trước mặt nhà họ Tưởng hoàn toàn chưa đủ tầm

Nếu không, Châu Gia Thuật cũng sẽ không khách sáo nịnh nọt như thế đối với "Tiểu Tam" ở bên ngoài của Tưởng Phổ Trạch. "Làm sao bây giờ?"

Người phụ nữ tên Giang Dĩ Phương kia hốt hoảng hỏi. "Tất cả đều là do Lâm Bình gan to bằng trời dám đưa cái tay dơ bẩn ra chạm vào chị Thủy, rõ ràng chị ta đã xuống bậc thang*3, nhưng kết quả anh ta còn cự tuyệt không chịu xin lỗi. Trách nhiệm đều thuộc về Lâm Bình."

Sài Thiệu Huy lúc nãy mới thở phào nhẹ nhõm được một hơi, trong lòng lại dấy lên, khi chỉ vào Lâm Bình. Châu Gia Thuật hít một hơi sâu nhìn Lâm Bình, sau đó chuyển sự chú ý sang Nguyễn Hoài Nam. "Hoài Nam, chị Thủy quả thực rất hấp dẫn. Lâm Bình tự nhiên nhất thời không nhịn được cũng là chuyện thường tình, nhưng nếu bây giờ chuyện này không được giải quyết tốt, tôi đoán chừng chúng ta muốn rời khỏi đây cũng khó mà làm được."

Châu Gia Thuật nói: "Cậu ta không nghe những gì chúng tôi nói, Hoài Nam, hãy thuyết phục Lâm Bình đi. Để cho cậu ta thành tâm nói lời xin lỗi với chị Thủy. Chị Thủy bây giờ có lẽ sẽ không cho chúng tôi giữ thể diện, nhưng nếu là cô, chỉ cần cô lấy thân phận của mình để mở lời, chị Thủy nhất định sẽ nể mặt cô."

Dứt lời.

Không chỉ có Châu Gia Thuật là ánh mắt đặt ở Nguyễn Hoài Nam.

Ánh mắt của những người khác cũng đều tập trung trên người Nguyễn Hoài Nam. Lúc trước mọi người đều đã nghe rõ lý do tại sao chị

Thủy lại bằng lòng để cho Sài Thiệu Huy và Lâm Bình chỉ nói lời xin lỗi là xong, đơn giản cũng bởi vì thân phận của Nguyễn Hoài Nam là "Viện trưởng của viện nghiên cứu Y dược sinh học."

Chỉ cần bây giờ Nguyễn Hoài Nam có thể khuyên nhủ Lâm Bình xin lỗi.

Cho chị Thủy sĩ diện.

Chị Thủy hơn phân nửa có lẽ cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa.

Nhưng thời gian không thể bị trì hoãn lâu hơn nữa.

Nếu lại trì hoãn, không ai biết sau khi chị Thủy đi mất sẽ phát sinh chuyện gì. "Lâm Bình không làm chuyện này, nên anh ta cũng sẽ không xin lỗi." Biểu cảm của Nguyễn Hoài Nam không tốt lắm.

Lạnh nhạt nhìn Sài Thiệu Huy.

Cô biết rõ hung thủ vừa cợt nhả chị Thủy chắc chắn chính là Sài Thiệu Huy. Sài Thiệu Huy khi bị Nguyễn Hoài Nam theo dõi một hồi thì mặt cũng trở nên nóng bừng.

Nhưng buộc phải giấu mang theo. Không để cho mình lộ ra chân ngựa*4, anh ta tuyệt đối không thể thừa nhận là mình đã làm.

Cái loại tâm lý này rất là hiển nhiên.

Một là, nếu anh ta thực sự thừa nhận điều đó, những người bạn này sẽ nghĩ thế nào về anh ta? Về sau anh ta còn có thể hòa nhập vào trong hội này ư?

Hai là, một khi anh ta thừa nhận, anh ta tuyệt đối sẽ xong đời, nhưng nếu anh ta không thừa nhận, cho dù là bị chị Thủy gây phiền phức, thì anh ta và Lâm Bình hai người cũng sẽ cùng gặp rắc rối, và chắc chắn sẽ luôn có một người cùng anh ta gánh chịu.

Mặt khác.

Sau khi chị Thủy mặt lạnh rời khỏi, liền di chuyển đến khu mà KTV Thịnh Thế Phồn Hoa lớn nhất không mở cửa với thế giới bên ngoài. Chỉ chuyên cung cấp đặc biệt cho Tưởng Phổ Trạch, đi đến hộp “Tự Thủy Nhu Tình” được đặt theo tên của chị Thủy.

Đi tới hộp "Tự Thủy Nhu Tình", chị Thủy mở cửa ra đi vào.

Bên trong hộp là một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm đang thản nhiên dựa vào ghế sô pha trong hộp.

Hai bên xung quanh ông ta, có mấy gã đàn ông cao lớn mặc vest.

Mà người đàn ông trung niên còn đang dựa vào một mỹ nhân xinh đẹp và quyến rũ ở bên cạnh. Quần áo nửa hở.

Thuận tay về một quả nho và đút nó vào trong miệng người đàn ông trung niên.

Nhìn thấy cảnh này, chị Thủy không kinh ngạc chút nào. Cũng không chút ghen tị.

Sau khi nhìn thấy chị Thủy, trên mặt người đàn ông trung niên uy nghiêm lộ ra một nụ cười, ông ta không chút lưu luyến đẩy người phụ nữ quyến rũ bên cạnh ra để lại chỗ trống.

Nhìn chị Thủy rồi vỗ vỗ bên cạnh chỗ ngồi, ý ra hiệu cho chị Thủy ngồi ở chỗ đó, đồng thời nở nụ cười mà nói: "Đã về rồi? Thằng nhóc nhà họ Châu chứng kiến em đích thân đi nâng cốc mời rượu. Có phải là được ưu ái mà vừa mừng vừa lo sợ không? Theo lý mà nói, Châu Gia Thuật không đáng được chị Thủy tự mình đi mời rượu, đổi lại là cha của Châu Gia

Thuật đến còn không khác nhiều lắm.

Tuy nhiên, chị Thủy cũng có ý muốn kết giao với những người kế nhiệm tương lai này của các công ty lớn ở Dung Thành, sau khi biết Châu Gia Thuật đến, cô đã chủ động đi qua đề nghị được nâng cốc chúc mừng.

Chỉ mất vài phút để người kế nghiệp tương lai của công ty dược phẩm nhà họ Châu ghi nhớ một tình người.

Nó hoàn toàn đáng giá. "Sao sắc mặt em nhìn không được tốt lắm?"

Người đàn ông trung niên uy nghiêm nhận thấy vẻ mặt của chị Thủy có vẻ không quá tốt, liền hỏi lại.

Chị Thủy chân thành bước tới ngồi cạnh người đàn ông trung niên uy nghiêm, đem toàn bộ chuyện đã xảy ra ở chỗ Châu Gia Thuật kể hết cho ông ta. Nhớ đọc truyện trên tamlinh247.org để ủng h*ộ team nha !!!

Sau khi nghe xong.

Nụ cười trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên uy nghiệm ngay lập tức tắt ngấm. "Dám ăn đậu hũ của người phụ nữ*5 thuộc về Tưởng Phổ Trạch, đơn giản là không kiên nhẫn muốn sống nữa" Người đàn ông trung niên uy nghiêm là Tưởng Phổ

Trạch, con trai út của Tưởng Quốc Nguyên, người danh tiếng vang khắp Dung thành. "Tôi vốn muốn trực tiếp cho người chặt tay của hai thằng nhóc đó, nhưng xét thấy con gái nhà họ Nguyễn là viện trưởng của viện nghiên cứu Y dược sinh học và là bạn của bọn họ, tôi sẽ không lập tức trở mặt, nghĩ tới đây vẫn là phải hỏi ý của em" Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của chị Thủy hiện lên một chút thần sắc tủi thân.

Tưởng Phổ Trạch chạm vào khuôn mặt mềm mịn, dịu dàng của chị Thủy. Trầm giọng nói: "Em đã làm đúng. Em không nằm chắc mình có thể xúc phạm người đó hay không, hoàn toàn chính xác không nên hấp tấp đi đắc tội với đối phương."

Nghe vậy.

Mặc dù trên mặt chị Thủy không có gì thay đổi, nhưng trong mắt chị ta vẫn thoáng hiện lên một tia thất vọng.

Vốn tưởng rằng Tưởng Phổ Trạch cũng là do ngại thân phận Nguyễn Hoài Nam, cho nên mới phải quên đi như vậy.

Nhưng.

Sau mười lăm phút.

Tưởng Phổ Trạch đứng lên: "Bất quá, cho dù Nguyễn Hoài Nam có là viện trưởng của viện nghiên cứu Y dược sinh học đi nữa, nhưng bạn của cô ta sàm sỡ em, vậy cũng không thể chấp nhận được."

Nếu cứ để mặc vậy, về sau chẳng phải ai cũng dám cưỡi lên đầu lên cổ Tưởng Phổ Trạch ông ta mà đi?

Vừa dứt lời.

Tưởng Phổ Trạch ôm chị Thủy bên người, mang theo ra ngoài. "Đúng rồi, thằng oắt con không chịu xin lỗi mà em nói tên gì? Hôm nay lão cần phải dạy dỗ cậu ta thành một người tốt."

Tưởng Phổ Trạch vừa nói vừa bước ra ngoài. "Hình như là Lâm Bình.

Chị Thủy nhẹ nhàng nói. "Lâm Bình? Sao tôi lại cảm thấy hình như là đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi?"

Tưởng Phổ Trạch khẽ nhíu mày. Cảm giác cái tên đó quá quen thuộc.

Nhưng không suy nghĩ nhiều.

Sau khi đi đến cái hộp của Châu Gia Thuật và những người khác, Tưởng Phổ Trạch lạnh lùng khịt mũi hừ một cái: "Đi vào đem hai thằng oắt con đến đây cho tôi."

Nghe xong mệnh lệnh.

Bảy tám gã đàn ông cao lớn mặc vest đi theo sau Tưởng Phổ Trạch lập tức bước lên trước, mở cửa, nối đuôi nhau mà đi vào. 1* Một khu vực chỗ ngồi nhỏ, tách biệt trong khán phòng,...cho số người giới hạn xem riêng buổi biểu diễn, 2*Một thuật ngữ tôn trọng dùng trong hệ thống danh xưng tôn trọng của Trung Hoa, Triều Tiên và Việt Nam (như Phan tiên sinh) được dịch ra là "người sinh trước người khác" hay "người đến nơi trước" 3*Dù mình đúng nhưng giữ thể diện cho người khác và không làm họ xấu hổ 4*Ẩn dụ tiết lộ sự thật bị che giấu hoặc vô tình lọt ra ngoài 5*Quấy rối

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK